Vô Linhlà một nhân vật thần bí, cũng giống như tất cả mọi người đều cảm thấy tôi làmột nhân vật thần bí vậy. Nhân vật thần bí luôn hiểu rõ nhất nội tâm mình. Câuchuyện của hắn đã chấm dứt từ mấy năm trước, chấm dứt đến nỗi hoàn toàn khôngcòn một chút dây dưa vết tích gì. Hắn nhận tiền và giết bang chủ của một pháinhỏ lúc bấy giờ, sau đó đem theo người đàn bà của bang chủ kia đi, để lại mộtthanh kiếm ở hiện trường. Thanh kiếm ấy chính là Linh, mà về sau tôi đã nhặtvề. Người bỏ đi, nhưng kiếm lại càng giống sát thủ, bởi nó đã khiến không biếtbao nhiêu nhân sĩ giang hồ tàn sát lẫn nhau.
Mộtđoạn sắt thép của một sát thủ để lại có quan trọng vậy không? Tôi cho rằngkhông. Có điều giang hồ là xã hội đen, mà xã hội đen là một quần thể đặc biệt,sẵn sàng đánh nhau chỉ vì một bát vằn thắn, huống chi lại là một thanh kiếm cóbề dày lịch sử. Bất kỳ lúc nào, kiếm cũng chỉ là cái cớ, việc ai đó có thể giếtđược bao nhiêu người để đoạt được thanh kiếm mới là thật.
Vả lại,Vô Linh không chỉ là một tên sát thủ. Hai mươi năm hắn hành tẩu giang hồ là haimươi năm đầy truyền kỳ. Trong hai mươi năm, cuộc thế yên ổn, Trung nguyên khôngcó quân phản loạn, Tây Vực không có giặc Hung Nô, tất cả các phần tử ưa gây sựđều không bị phân tâm bởi chính trị, một lòng một dạ luyện tập các loại võcông, ngẩng đầu ngóng ngày loạn thế, đối tượng mọi người đề phòng nhiều nhấtchính là các loài động vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-loan/3279866/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.