Vào hôm ba mươi tết, Lận Thư Tuyết hết hẳn cảm nặng.
Cuối cùng bà ấy cũng bước ra khỏi phòng, đến lều ngoài trời của Cố Tuấn Xuyên ngồi một lúc. Cố Tuấn Xuyên hỏi bà ấy có muốn dừng lại việc khai thác phát triển làng nghỉ mát hay không, Lận Thư Tuyết hỏi ngược lại anh:
"Tại sao phải dừng? Mẹ không dừng, con muốn rút đầu tư?"
Cố Tuấn Xuyên cũng đầu tư một khoản lớn vào đó.
"Mẹ không dừng, con không rút. Lỗ thì hai chúng ta ra ngoài đường ăn xin."
Cố Tuấn Xuyên cũng có sự hung hăng trong lòng. Dù sao cũng không nhìn thấy tương lai, cược thì cược thôi, thứ anh chơi là nhịp tim.
"Con có bàn bạc với Lạc Lạc chưa?"
Lận Thư Tuyết chỉ dạy cho anh:
"Con muốn lâu dài với người ta, chuyện lớn như vậy phải cho người ta biết. Nếu không chờ con thật sự phá sản mới để người ta lựa chọn, ít nhiều cũng có chút bất công."
"Con phá sản, Lận Vũ Lạc sẽ nuôi con."
Cố Tuấn Xuyên cực kỳ tự tin:
"Con bằng lòng bám váy, chẳng làm gì hết, ngày nào cũng nấu cơm cho Lận Vũ Lạc, chờ cô ấy tan làm về nhà. Cô ấy có thể nuôi Tiểu Châu cũng nuôi được con."
"Tiểu Châu là em trai con bé, con là cái thá gì?"
Lận Thư Tuyết tạt nước lạnh vào anh:
"Phải bàn bạc đấy biết không? Đừng nghĩ con bé không muốn nghe thì con không nói, mấy chuyện này nói nhiều rồi, nói mãi nói mãi sẽ trở thành người một nhà. Sao chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3559181/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.