Đến tối, Tô Cảnh Thu la hét đòi đón giao thừa tết dương lịch.
Vào ngày này mỗi năm, quán bar của anh ta sẽ tổ chức hoạt động đón giao thừa, mời ca sỹ và ban nhạc nổi tiếng tiếng biểu diễn, còn tặng một ly đồ uống miễn phí và rượu ngẫu nhiên. Anh ta đã quen đón giao thừa, đột nhiên năm nay chạy đến nơi hoang vu lạnh lẽo, ban đêm chỉ có ánh sao làm bạn, tất nhiên rất không quen.
Anh ta la hét đòi đón giao thừa, vậy thì nhiệm vụ tổ chức rơi lên đầu anh ta. Ông chủ Tô cũng có chút bản lĩnh, thế mà anh ta lại mang theo dụng cụ pha rượu trên xe. Bày ra trong nhà trọ, thay sang áo sơ mi đen, xắn tay áo lên, để lộ hình xăm của anh ta, quả thật là hi sinh một ít sắc đẹp.
Cố Tuấn Xuyên hạ thấp anh ta:
"Thành thạo như vậy, có phải ở nhà thường hay lấy lòng người khó lấy lòng không?"
Tô Cảnh Thu hừ một tiếng.
Anh ta pha rượu cho mọi người, ly tách vang leng keng, rất êm tai. Người khác đón năm mới ở những chốn nhộn nhịp, họ lại ở nơi yên ắng. Tiết mục đón giao thừa của đài nào cũng náo nhiệt, Cố Tuấn Xuyên lại không xem nổi: Thứ rách nát gì thế này.
Cao Phái Văn nói anh đáng ghét, đến lúc già chẳng phải khiến ngàn người chê bai ư?
Lận Vũ Lạc vội bảo:
"Chúng tôi không phải ngàn người ghét, Xuyên Xuyên của chúng tôi được người ta yêu thích lắm. Vừa nãy còn có người hẹn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3552101/chuong-114.html