Lận Vũ Lạc rất thích trái tim mình vẽ.
Trong chuyến đi đến nơi lạnh giá, trái tim mà cô vẽ đã trang trí cửa sổ xe rất xinh đẹp. Càng chạy về phía bắc trời càng lạnh, mắt thấy nóng và lạnh chạm nhau trên cửa sổ, vừa đóng thành băng mỏng đã tan ngay.
"Lần mà các anh đến Đông Bắc...bắn pháo liên tục ấy..."
Lận Vũ Lạc cố ý trêu chọc Cố Tuấn Xuyên, quả nhiên đổi lại một câu của anh:
"Im miệng."
"Có phải lạnh hơn lúc này không?"
"Ừm."
"Xem anh nhỏ mọn chưa kìa, sao vẫn còn giận thế."
Cố Tuấn Xuyên không cho Lận Vũ Lạc nhắc đến bốn chữ "bắn pháo liên tục", bảo là sỉ nhục nghiêm trọng nhân cách của anh. Lận Vũ Lạc nói vậy thì cũng là Tô Cảnh Thu sỉ nhục anh, đâu phải em, anh đi mà tìm Tô Cảnh Thu đánh một trận.
Cố Tuấn Xuyên không thèm để ý cô, Lận Vũ Lạc cố ý chọc tức anh:
"Hay là thật giả khó phân."
"Em có tin anh ném em xuống không?"
"Em không tin."
Cố Tuấn Xuyên đậu xe ven đường, biểu cảm hơi đáng sợ, lúc cởi dây an toàn khá giống mấy gã đồ tể, cứ như muốn làm chuyện khốn kiếp vậy. Lận Vũ Lạc siết chặt ghế nói với anh:
"Lạnh như vậy, em mà bị cảm là anh không xong đâu đấy!"
"Ném xuống là em chết cóng rồi, anh mặc kệ em có xong hay không."
Anh bắt đầu mặc áo khoác mỏng, áo lông, đội nón, đeo găng tay, như muốn làm thật, tiện tay ném áo khoác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3552100/chuong-113.html