Cố Tuấn Xuyên rất thích chữ "Lạc".
Chữ này trông thì bi thương, lá rơi, rơi xuống, hổ xuống đồng bằng, Lận Vũ Lạc lại càng buồn bã hơn. Như mùa mưa dầm tháng ba tháng tư ở phía nam, kéo dài không thấy trời trong. Về sau, anh lại nghiệm ra ý thiền của chữ "Lạc" ấy.
Lạc, là khởi nguồn của vạn vật, cũng là điểm cuối của vạn vật.
Lúc đặt tên cho công ty, Cao Phái Văn cười anh khoe khoang tình cảm, anh bảo:
"Cô phải tin, đây là tư duy triết học của tôi."
Phòng làm việc của họ nằm trong khuôn viên sáng tạo, cách L rất xa. Cố Tuấn Xuyên cực thích mùa thu ở nơi này, gốc cây trước cửa phòng làm việc "Lạc" quả thật là điểm xuyết nhân gian xinh đẹp, ngọn gió lướt qua, lá cây nhẹ nhàng rơi xuống. Khoảnh khắc đó, anh cảm giác mình có thể tha thứ tất cả.
Giờ phút này Lận Vũ Lạc đứng đây, ngắm chữ "Lạc" tư duy triết học của Cố Tuấn Xuyên, rất lâu cũng chẳng thốt nên lời. Tình yêu của Cố Tuấn Xuyên như luồng sáng mạnh mẽ bổ xuống cuộc sống của cô, ép buộc cô phải nhìn thẳng, không cho phép cô tránh né. Mà cô dường như chỉ mới bắt đầu lên đường, chỉ vừa bắt đầu quan tâm đến lòng dạ và tâm tình của anh thôi.
Cao Phái Văn đẩy cửa ra ngoài, vỗ tay nhìn tấm bảng được vén ra:
"Tốt, tốt lắm, tiết kiệm tiền làm lễ khai trương. Bài viết tuyên truyền tôi đã nghĩ xong rồi, tiêu đề là: Trong khuôn viên công nghiệp, một cửa hàng chuyên thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3552099/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.