🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lý Dự đảo mắt một vòng, cuối cùng nghĩ ra một cách.

“Hay là, bà chủ, chị cùng ông chủ đi làm luôn đi!”

Lý Dự càng nghĩ càng thấy đúng, liền bắt đầu thuyết phục Tô Lam.

“Chị xem, như vậy chị có thể giúp diễn kịch mà lại xử lý được việc công ty.”

“Được đấy, Lam Lam, như vậy em có thể cùng anh đi làm mỗi ngày!” Cố Thành cũng đồng tình, chỉ thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên vì vui mừng.

Dù sao thì giờ đây, chỉ cần nghe nói có thể ở bên Tô Lam, Cố Thành liền vui vẻ, chẳng màng đến lý do phải đi làm.

Cả hai người đều mong đợi nhìn Tô Lam.

Tô Lam lại cười mà như không, “Lý Dự, tính toán của cậu thật giỏi nhỉ.”

“Bà chủ, chẳng phải tôi cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi sao…” Giọng của Lý Dự ngày càng nhỏ dần.

“Lam Lam, có phải anh đã làm gì khiến em không vui không?” Cố Thành hơi uất ức nói.

Lý Dự bên cạnh kịp thời nhắc nhở: “Nếu ông chủ bị phát hiện, phu nhân nhất định sẽ đưa anh ấy đi. Hoàn Thế cũng sẽ đổi chủ, ông chủ mất đi nguồn tài chính bị người ta kiểm soát thì thôi, nhưng bà chủ... e rằng chị cũng sẽ mất đi lợi thế để đàm phán với nhà họ Tô. Mẹ của chị cũng không có tiền chữa bệnh. Đến lúc đó, tình cảnh của cả ông chủ và bà chủ đều không mấy tốt đẹp.”

Tô Lam ngẩng lên, ánh mắt như rắn độc làm người ta khiếp sợ, nói với vẻ thích thú: “Nói vậy, trợ lý Lý, cậu đang uy hiếp tôi sao?”

Lý Dự biết Tô Lam ghét nhất bị người khác kiểm soát, lập tức cúi đầu giải thích: “Không dám, bà chủ, cho tôi mượn trăm lá gan tôi cũng không dám uy hiếp chị đâu.”

“Vậy cậu có ý gì?”

Lý Dự tự tát vào miệng mình: “Xin lỗi, chỉ cần chị giúp ông chủ vượt qua thời gian này, sau khi ông chủ khôi phục trí nhớ nhất định sẽ cảm kích. Đến lúc đó chị có thể thoát khỏi nhà họ Tô, đón mẹ chị về. Hơn nữa, thời gian này, công nghệ Hoàn Thế hoàn toàn do chị điều động.”

Tô Lam nhướn mày, liếc Lý Dự một cái đầy ẩn ý, nhẹ nhàng nói: “Cậu tốt nhất đừng để tôi phát hiện ra gì thêm.”

Tô Lam không lập tức đồng ý mà đang cân nhắc lợi và hại.

Rốt cuộc là rắc rối mang lại nhiều hơn, hay lợi ích thu được đáng giá hơn.



Điều động công nghệ Hoàn Thế, nghe cũng không tệ.

“Được, tôi đồng ý, nhưng cậu phải ở công ty cả ngày, tôi một mình không thể ứng phó hết được.” Đây coi như yêu cầu đầu tiên mà Tô Lam đưa ra.

Lý Dự thở phào, vội vàng đồng ý.

Cố Thành thì vui mừng không xiết, vì nghĩ rằng Tô Lam có thể luôn ở bên anh.

Lý Dự cũng vui, vì ít nhất trong ngắn hạn không cần lo mất việc. Xem anh ta làm việc tích cực thế này, sau khi Cố Thành khôi phục trí nhớ nhất định phải tăng lương cho anh ta mới được!

Chỉ là, vừa nghĩ đến việc mình vừa cố gắng gây sức ép với Tô Lam, mồ hôi lạnh trên lưng Lý Dự lại túa ra.

Anh ta lau mồ hôi trên trán, sợ hãi nghĩ:

Tô Lam đâu phải dễ nắm bắt như vậy, may mà may mà, cô ấy rộng lượng bỏ qua. Nếu không thì…

Chuyện đi làm cứ thế được quyết định, sáng hôm sau, Lý Dự tự mình lái xe đến biệt thự đón hai người.

Khi nhìn thấy họ, Lý Dự trố mắt, chỉ cảm thấy trước mắt sáng rực.

Hôm nay, Cố Thành mặc bộ vest xám may đo Ý, cắt may vừa vặn, còn cài một bông hoa trên ngực, chắc chắn là do Tô Lam chọn.

Mấy ngày mất trí nhớ, nếu không phải anh ta ngăn cản, chắc anh còn định mặc đồ ngủ SpongeBob đi làm.

Còn Tô Lam thì mặc đồ công sở, áo vest ngắn màu xám giúp tôn lên tỷ lệ cơ thể, chân váy bút chì dài trên đầu gối kết hợp với tất đen, tăng thêm vẻ gợi cảm, mang lại sức hút khó cưỡng.

Nhất là hôm nay, Tô Lam biết sẽ phải đối mặt với những thử thách lớn, nên đã trang điểm đặc biệt.

Lối trang điểm này khác hẳn vẻ sắc sảo thường ngày của cô. Tuy rằng cô hợp với cả trang điểm đậm hay nhạt, nhưng với đường nét khuôn mặt sắc sảo sẵn có, cô chỉ cần trang điểm nhẹ đã toát lên vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người.

Đẹp mà không diễm lệ.

Nhìn thế này, hai người họ quả thật là đồ đôi.

“Hôm nay ông chủ và bà chủ phối đồ rất ăn ý, đặc biệt là bà chủ, khí chất hôm nay đúng là không thể đùa được!” Lý Dự không tiếc lời khen ngợi.



Tô Lam khẽ nhếch môi cười.

Khí chất không đùa được đâu, hôm nay chắc chắn cô sẽ phải đối mặt với vài "món khó nhằn".

“Cậu sắp xếp cho tôi vị trí gì trong công ty?” Tô Lam ngồi trên xe, một tay chống đầu, tay kia lơ đãng nghịch tóc.

Cố Thành ngồi bên cạnh rất tận tình xoa bóp vai cho cô.

Vừa mát xa, anh vừa nhiệt tình hỏi: “Lam Lam, lực này thế nào? Em vất vả rồi, sáng sớm đã dậy sớm đi làm với anh. Để anh đấm lưng cho em nhé.”

Nhìn dáng vẻ nịnh bợ của tổng giám đốc nhà mình, Lý Dự không khỏi sợ hãi, liệu sau khi khôi phục trí nhớ, Cố Thành có muốn giết anh để bịt đầu mối không đây…

“Hửm?” Tô Lam đợi mãi không thấy Lý Dự trả lời, lại hỏi lần nữa.

Lúc này, Lý Dự mới đáp: “Là thư ký riêng của tổng giám đốc.”

Tô Lam gật đầu, như nghĩ đến điều gì đó, bỗng khựng lại, hỏi: “Trước đây anh ta không có thư ký riêng sao?”

Lý Dự vội lắc đầu như trống bỏi.

“Không có đâu, ông chủ không thích có phụ nữ bên cạnh. Với lại, có tôi là đủ rồi mà?”

Tô Lam không nói gì, trong lòng tự đoán: Cố Thành đúng là chung tình, vì Hà Diễm mà không tuyển cả thư ký nữ.

Cô liếc nhìn Cố Thành bên cạnh, không hiểu sao lại thấy lạnh sống lưng. Rõ ràng mình chẳng làm gì sai, sao lại khiến Lam Lam không vui rồi.

Không nói gì thêm, Lý Dự đưa cho cô và Cố Thành tài liệu về các lãnh đạo cấp cao của công ty.

Những nhân vật chủ chốt này, Tô Lam đã từng nghe qua, nên chỉ lướt qua một lượt là nhớ kỹ.

Quan trọng là Cố Thành phải nhớ.

May mà trí nhớ của Cố Thành phi thường, vừa xem qua đã nhớ gần như toàn bộ thông tin về các lãnh đạo công ty.

“Lam Lam, anh nhớ hết rồi!” Người đàn ông nhìn Tô Lam đang xem tài liệu, khuôn mặt đầy vẻ “mong được khen ngợi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.