🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Anh nói lại một lần nữa xem”

Cố Thành dừng lại,từng chữ từng chữ nhấn mạnh, trong giọng nói mang theo sự cảnh cáo rõ ràng.

Ngay cả Tô Lam đứng cạnh cũng bất giác nghiêng đầu nhìn anh. Trong khoảnh khắc đó, cô gần như nghĩ rằng Cố Thành đã khôi phục trí nhớ.

Cái khí thế sát phạt lạnh lùng, lời cảnh báo không chút cảm xúc ấy chẳng khác nào hình ảnh của anh trước khi mất trí nhớ, một sự uy nghiêm khó lẫn.

Cố Minh sắc mặt khẽ thay đổi, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười thoải mái, cho rằng Cố Thành chỉ đang cố làm ra vẻ mà thôi.

Dù bề ngoài ung dung tự tại, nhưng đôi tay siết chặt của anh ta đã bán đứng nội tâm đang dậy sóng.

Cố Minh vốn mang tâm thế thăm dò mà đến, đương nhiên không dễ dàng rời đi. Ít nhất cũng phải nhìn rõ xem người em trai này rốt cuộc có bị thương không, có còn khả năng tiếp tục quản lý công ty hay không.

“Không cần để ý anh ta làm gì. Cố thiếu gia vẫn nên chú ý giữ gìn sức khỏe thì hơn. Suốt ngày chìm trong hoa lá cỏ cây, lỡ hỏng thận thì không hay đâu. Cái loại tinh trùng thượng não như anh, ngay cả em dâu cũng mơ tưởng.”

Tô Lam chớp mắt vài cái, nghiêng đầu nhìn Cố Thành, hai người một xướng một họa.

“Cố Thành, anh có biết hành vi như thế này, vô luân bại lý, thì được gọi là gì không?”

Cố Thành lắc đầu, gương mặt đầy vẻ ngây thơ.

Tô Lam cong môi cười: “Gọi là hành vi của súc sinh!”

Cố Thành bật cười thành tiếng, Tô Lam kéo anh rời đi, không muốn phí lời với loại người như vậy.

Cố Minh đứng thẳng, một tay đút túi, ánh mắt lả lơi, vẻ mặt ngông nghênh, ánh mắt như lơ đãng lướt qua cơ thể Tô Lam, dừng lại tại một điểm khá lâu.

Cái cách anh ta tặc lưỡi khen ngợi, tựa như đang nhìn một con mồi, hoặc như đang đánh giá một miếng thịt trên thớt.

Tô Lam dù đưa lưng về phía anh ta, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy sự xúc phạm, không khỏi thấy khó chịu.

“Tôi nói này, nếu bên cạnh cậu đã có ánh trăng sáng rồi, thì chi bằng nhường Tô Lam lại cho tôi. Tôi nhất định sẽ thay cậu mà—”

Cố Minh còn chưa nói xong, trên mặt đã ăn một cú đấm giòn giã, tiếp đó là một tiếng hét thảm thiết. Anh ta lùi mấy bước liền, rồi ngã thẳng xuống hồ nước.

“Bùm!”

Cả người anh ta ướt nhẹp, vô cùng nhếch nhác.

Nước hồ không sâu, nhưng do không kịp phản ứng, Cố Minh loay hoay một hồi mới đứng vững được.

Đứng thẳng lên, anh ta phẫn nộ lau nước trên mặt, hậm hực vung tay, ánh mắt đầy căm phẫn.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, đến mức Tô Lam vẫn chưa kịp phản ứng.



Bên tai, Cố Thành bất ngờ nghiêng người tới, giống như muốn được công nhận mà nói:

"Tô Lam, anh đã giúp em đuổi tên xấu xa đi rồi, anh có lợi hại không? Em có thể khen anh được không?"

Tô Lam nhìn anh, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc. Ở khoảng cách này, cô có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên khuôn mặt anh, cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả vào cổ mình. Không khí giữa họ trở nên mập mờ, thế mà anh lại tỏ ra đầy vẻ chính nghĩa.

Đôi mắt Tô Lam long lanh, giống như trẻ con vừa làm được một việc vượt xa độ tuổi của mình, vui mừng chạy đến khoe với người lớn vậy.

Theo lý mà nói, Cố Thành không nên ra tay với Cố Minh. Chưa nói đến chuyện Cố Minh là anh hai của anh, mối quan hệ giữa hai người đã rõ ràng.

Huống hồ, Cố Thành vốn là người luôn giữ được cảm xúc, chẳng mấy khi thể hiện ra ngoài, sao có thể hành động bốc đồng như vậy?

Thậm chí, sự bộc phát vừa rồi của Cố Thành thật khó hiểu.

"Rất giỏi."

Tô Lam không tiếc lời khen ngợi, khiến Cố Thành cười tươi như đứa trẻ nhận được kẹo.

Trong khi đó, Cố Minh, vẫn đang lóp ngóp trong hồ nước, nhìn hai người họ hoàn toàn quên mất sự hiện diện của mình. Ánh mắt anh ta tối sầm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống.

Nhưng Tô Lam và Cố Thành chẳng buồn để tâm, cứ thế rời đi.

"Cố Thành, tốt nhất cậu hãy bảo vệ Tô Lam thật kỹ, đừng để tôi có cơ hội nào!"

Phía sau vang lên tiếng gào thét giận dữ của Cố Minh.

Khi sắp bước ra khỏi khu vực hồ bơi, Cố Thành dừng bước, quay đầu lại nhìn Cố Minh thật sâu.

Ánh mắt đó khiến Cố Minh bất giác rùng mình, như thể bị một con rắn độc theo dõi, cái lạnh len lỏi vào tận xương tủy.

Rõ ràng đang là tháng tư đầu xuân, nhưng lại có cảm giác như đang đứng giữa mùa đông lạnh giá.

"Đừng động vào người của tôi."

Hồi lâu, Cố Thành chậm rãi thốt ra một câu, rồi nắm tay Tô Lam, không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi khu vực hồ bơi.

Chỉ còn lại mình Cố Minh đứng trong hồ nước, suy ngẫm về câu nói đó và ánh mắt của Cố Thành.

Nếu như trước đó, anh ta có tám phần chắc chắn rằng Cố Thành đã mất trí và không còn đủ năng lực để quản lý Hoàn Thế Khoa Kỹ, thì bây giờ sự chắc chắn đó chỉ còn sáu phần.

Chỉ là... sao có thể như vậy được?

Rõ ràng chuyện kia đã... thật kỳ lạ.

Bên kia, sau khi thay đồ, Tô Lam bị Cố Thành kéo đi nhanh đến mức cô bước loạng choạng, chân không dài bằng anh, nên đương nhiên chẳng thể theo kịp tốc độ.

Cố Thành chỉ một lòng muốn rời khỏi nơi đó thật nhanh, tránh việc có người dòm ngó Tô Lam.



Đi một đoạn, chiếc giày cao gót của Tô Lam bị kẹt vào khe đá. Trong khi Cố Thành vẫn kéo tay cô, mà cô lại đang mải nghĩ về những chuyện vừa xảy ra trong khu vực hồ bơi.

Một chút sơ suất, cô suýt nữa đã tiếp xúc trực tiếp với mặt đất.

Một bàn tay mạnh mẽ đặt lên thắt lưng cô, ôm lấy cô, nhẹ nhàng nâng cô lên, tránh cho cô không bị ngã.

"Chị rất thơm đấy!" Mãi cho đến khi Cố Thành lên tiếng khen ngợi, Tô Lam mới đứng thẳng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn Cố Thành , anh ta cười mà không giấu giếm.

Đó là vẻ mặt của một đứa trẻ đang cầu xin được khen thưởng, thật sự rất ngây thơ.

Tô Lam chợt nhớ lại khoảnh khắc ở hồ bơi, khi Cố Thành mắng mắng Cố Minh.

Có một khoảnh khắc, Tô Lam thật sự nghĩ rằng Cốthành đã khôi phục lại ký ức. Cảm giác áp bức quen thuộc, ngay cả khi đối mặt với Cố Minh người giảo hoạt, xảo quyệt, cũng không hề kém.

Tô Lam không biết tại sao lại nghĩ vậy, bất giác quay lại vỗ nhẹ lên đầu CốThành.

Cô làm vậy không quen lắm, giống như vuốt lông cho một con chó nhỏ.

Nhưng Cố Thành sau khi được vỗ nhẹ lại tỏ ra rất thích thú.

Một người đàn ông cao gần 1m8, toàn thân mặc đồ hiệu, áo vest may đo, tóc chải gọn gàng, vẻ ngoài lại rất sắc bén, mà lại làm hành động ngạo mạn như vậy.

Thực sự là có sự tác động mạnh mẽ.

"Chị Lam, em không thể nghe anh ta nói về chị như vậy, coi thường chị. Chị là Tô Lam tốt nhất trên thế giới này, nhưng chỉ thuộc về em mà thôi."

Nói xong, anh cúi xuống, đặt đầu mình vào cổ Tô Lam, động tác này khiến anh có cảm giác chiếm hữu toàn bộ Tô Lam.

Tô Lam cảm thấy vừa buồn cười vừa khó chịu.

Nói gì thì nói, mặc dù Cố Thành bị chấn thương ở đầu và mất nhiều ký ức, nhưng anh ấy đã làm người ở vị trí cao suốt nhiều năm, khí chất bẩm sinh của anh ấy nhìn qua là đủ để đe dọa.

Hơn nữa, một khi anh ta tức giận, không phải ai cũng có thể đương đầu được.

Lý Dự lái xe đến bên đường.

Khi lên xe, Lý Dự bắt đầu nói về kế hoạch ngày mai: "Chị Lam, ngày mai anh chủ phải đi làm rồi, đã mấy ngày không xuất hiện rồi. Em nghe nói, các cấp quản lý trong công ty đang bắt đầu động đậy, nhưng..."

Lời còn lại Lý Dự không nói hết, nhưng Tô Lam cũng đã hiểu.

Tuy nhiên, tình trạng của Cố Thành hiện tại không thể tự mình đi công ty được. Nếu bị phát hiện sự thật, chắc chắn sẽ rất khó khăn.

Hơn nữa, Cố Thành giờ ngay cả người quen cũng không phân biệt được, làm sao có thể để anh ta đến công ty mà không nói một lời chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.