“Anh nói lại một lần nữa xem”
Cố Thành dừng lại,từng chữ từng chữ nhấn mạnh, trong giọng nói mang theo sự cảnh cáo rõ ràng.
Ngay cả Tô Lam đứng cạnh cũng bất giác nghiêng đầu nhìn anh. Trong khoảnh khắc đó, cô gần như nghĩ rằng Cố Thành đã khôi phục trí nhớ.
Cái khí thế sát phạt lạnh lùng, lời cảnh báo không chút cảm xúc ấy chẳng khác nào hình ảnh của anh trước khi mất trí nhớ, một sự uy nghiêm khó lẫn.
Cố Minh sắc mặt khẽ thay đổi, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười thoải mái, cho rằng Cố Thành chỉ đang cố làm ra vẻ mà thôi.
Dù bề ngoài ung dung tự tại, nhưng đôi tay siết chặt của anh ta đã bán đứng nội tâm đang dậy sóng.
Cố Minh vốn mang tâm thế thăm dò mà đến, đương nhiên không dễ dàng rời đi. Ít nhất cũng phải nhìn rõ xem người em trai này rốt cuộc có bị thương không, có còn khả năng tiếp tục quản lý công ty hay không.
“Không cần để ý anh ta làm gì. Cố thiếu gia vẫn nên chú ý giữ gìn sức khỏe thì hơn. Suốt ngày chìm trong hoa lá cỏ cây, lỡ hỏng thận thì không hay đâu. Cái loại tinh trùng thượng não như anh, ngay cả em dâu cũng mơ tưởng.”
Tô Lam chớp mắt vài cái, nghiêng đầu nhìn Cố Thành, hai người một xướng một họa.
“Cố Thành, anh có biết hành vi như thế này, vô luân bại lý, thì được gọi là gì không?”
Cố Thành lắc đầu, gương mặt đầy vẻ ngây thơ.
Tô Lam cong môi cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-ly-hon-chong-toi-mat-tri-nho/3749028/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.