“Lam Lam, anh đều nhớ rồi!” Người đàn ông hào hứng nhìn Tô Lam đang xem tài liệu, vẻ mặt tràn đầy mong đợi được khen ngợi.
Tô Lam hờ hững khen một câu, “Ừ, giỏi lắm.”
Trẻ nhỏ thường rất nhạy cảm với cảm xúc, cậu ta bĩu môi, đôi mắt như đào hoa sắp tràn ngập nước mắt. Bộ dạng này mà bị người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ lộ tẩy.
Tô Lam bước về phía Cố Thành, dáng đi yêu kiều, mỗi bước chân đều làm trái tim người khác lay động.
Đây là trong công ty, bà chủ sẽ không công khai quyến rũ ông chủ chứ?
Thật không phù hợp… Tô Lam cúi người, thân hình uyển chuyển ở khoảng cách này càng khiến người khác khó rời mắt.
“Anh quên lời tôi nói rồi.” Đôi môi đỏ mọng hé mở, giọng Tô Lam mang theo chút không hài lòng.
Lý Dự thở phào nhẹ nhõm, bà chủ quá quyến rũ, khiến anh lo lắng sợ hãi, cứ nghĩ bà chủ sẽ “ra tay” với ông chủ chỉ có trí thông minh của một đứa trẻ 5 tuổi ngay tại công ty.
Giờ mới phát hiện ra bà chủ chỉ muốn nhắc nhở ông chủ, Lý Dự âm thầm rút lui.
Bà chủ dạy ông chủ làm việc không có gì sai, nhưng anh đứng nhìn thì lại có vấn đề. Nếu ông chủ hồi phục trí nhớ, chắc chắn anh sẽ bị bịt đầu mối.
“Tô Lam, con tiện nhân này! Ra đây ngay!” Giọng nói chói tai vang khắp tầng.
Nếu không phải tầng này chỉ có văn phòng của Cố Thành và phòng họp, thì thái độ này chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-ly-hon-chong-toi-mat-tri-nho/3749030/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.