Ngụy Nhất run rẩy theo sau thiên thần họ Tô vĩ đại. Từnhỏ cô đã rất lễ phép, hiểu chuyện, vừa vào đến cửa đã cất giọng chào cô chàochú. Khí thế mặc dù hơi yếu ớt nhưng giọng điệu lại trong trẻo, ngọt ngào. ÔngTô xuất thân từ quân đội, đã bước vào tuổi trung niên nhưng vẫn cao lớn, hùngdũng như cây tùng, cả người toát lên vẻ oai phong, không thị uy mà cũng đầy uythế. Người đàn ông như vậy, không thể đối xử nhẫn tâm đôi với cô bé nhỏ nhắn,yếu ớt như Ngụy Nhất được. Ông Tô vừa nhìn thấy Ngụy Nhất đã cảm thấy rất yêumến, cô bé mặt mũi thanh tú, mắt sáng, long lanh đáng yêu, có vẻ rất hoạt bát,xuất thân từ một gia đình giàu sang nhưng không có vẻ phóng túng, xảo quyệt.Đứng trước mặt cậu con trai tuổi trẻ tài cao của nhà mình, thật giống như bứctranh chú chim non quấn quýt bên người. Khi đã gặp mặt rồi, quả đúng là rấtđáng yêu như lời kể của con trai, trong lòng đã thầm ưng thuận tới vài phầnrồi.
Ông Tô hiền từ phúc hậu, nét mặt rạng rõ dặn dò côgiúp việc mang đồ uống tới. Bà Tô thì ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt sắc lạnhnhìn Ngụy Nhất một lượt từ đầu tới chân, sau đó mới chỉ vào chiếc sô pha đơntrước mặt mình, không mặn mà cũng chẳng lạnh nhạt nói: “Ngồi đi”, điệu bộ vôcùng cao ngạo.
Tô Thích sợ Ngụy Nhất suy nghĩ nhiều, luôn ở bên cạnhcô, bê trà đưa nước, ân cần chu đáo. Bất cứ người mẹ nào cũng không thể quenvới cảnh cậu con trai mà mình nhọc công nuôi dưỡng, chăm sóc nay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/5293/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.