Trong xe, Ngụy Nhất rất khách khí, cô ngồi ở hàng ghếsau.
Hóa ra, tên đầy đủ của Vĩ là Trần Đạo Vĩ, quả nhiên làngười rất có tài ăn nói. Anh ta có khuôn mặt trắng trẻo, đường nét thanh tú, cátính nhưng lại hào phóng nhiệt tình, giọng nói trầm mạnh. Anh ta nói giọng BắcKinh đặc sệt, những âm vần uốn lưỡi được phát ra rất trôi chảy. Lúc này, anh takhông cần biết đối phương có để ý hay không, cứ thao thao bất tuyệt, lời hay ýđẹp, khoa chân múa tay, không lúc nào để cho thời gian chết. Ở bên anh ta, NgụyNhất cảm thấy thật thoải mái, cũng không phải quá gò bó, đôi khi còn cười đùa,kể vài câu chuyện vui. Vĩ suy đoán tình hình tài chính thế giới xong, lại bắtđầu bình phẩm về chính sách mới nhất của quốc gia, sau đó từ những người dân vôtội ở Iraq lại đến Sean Penn của giải Oscar. Cuối cùng là kể tới tuổi thơ củamình, trong câu chuyện thi thoảng có nhắc tới Tô Thích, những lúc ấy Ngụy Nhấtlại dỏng tai lên chăm chú nghe. Còn cứ khi nhắc tới Trâu Tướng Quân thì NgụyNhất liền quay mặt nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Từ gương chiếu hậu, Vĩ quan sát được mọi cử chỉ củaNgụy Nhất, bật cười ha hả, lên tiếng bênh vực cho Trâu Tướng Quân:
“Cái tên Trâu Tướng Quân đó thực ra cũng không đến nỗitồi, trong mấy anh em chơi với nhau, hắn ta thông minh nhất, chỉ số IQ đạt tới170! Hồi tên đó còn học ở Anh, đám con gái mắt xanh tóc vàng thi nhau theođuổi, khí chất cũng không kém anh Tô của em đâu. Em đừng chỉ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/5292/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.