Từ nhỏ, hai anh em Tô - Trâu thường xuyên đánh lộn,sau khi trưởng thành lại không đến nỗi gặp nhau là động thủ. Nhưng, người contrai nào đứng trước mặt cô gái mà mình yêu thương cũng muốn thể hiện hình tượngđội trời đạp đất, không ai có thể dễ dàng thách thức họ. Vĩ lo Tô Thích vì sợmất thể diện trước mặt cô bạn gái nhỏ mà gây lộn với Trâu Tướng Quân, vội vàngnhảy ra giảng hòa:
“Em gái tên là Nhất Nhất phải không, ai nhỉ, Maggie,mau đưa Nhất Nhất đi uống chút gì đó đi, chăm sóc cẩn thận và chu đáo vào đấynhé! Mấy anh em mình làm vài ván đi.”
Ngụy Nhất khẽ liếc mắt về phía mấy vị quốc sắc thiênhương kia, chỉ thấy khói thuốc mờ mịt, chợt cảm thấy tê cả da đầu.
“Không cần đâu”, Tô Thích không muốn nhận tấm thịnhtình của Vĩ, thẳng thắn từ chối và quay lại vẫy vẫy tay với Ngụy Nhất, nói: “Bécon, bê một chiếc ghế lại đây ngồi cạnh anh.”
Khẩu dụ của thiên thần họ Tô, Ngụy Nhất cầu mong cònchẳng được, liền gật đầu như búa bổ, mừng rỡ chuyển tới ngồi ngay ngắn bên cạnhTô Thích.
“Hừ! Hừ!” Cái tên yêu nghiệt Trâu Tướng Quân đó hìnhnhư đã ăn nhầm phải thuốc gây cười, lúc đó lại nhếch mép cười khẩy. Nụ cười đókhiến Ngụy Nhất cảm thấy ghê rợn hãi hùng.
Mọi người đang mặt đối mặt, Ngụy Nhất trở thành tâmđiểm chú ý, hai người Tô - Trâu là hai đầu bán kính, tình huống trở nên vô cùngbối rối.
Nhưng, nền văn minh suốt năm nghìn năm của tổ quốcrộng lớn của chúng ta lẽ nào chỉ truyền lại một thế hệ quốc túy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/5283/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.