Tô Thích vừa về nước, tháng đầu tiên đã bận luôn chânluôn tay, Vĩ và An Dương mấy lần gọi điện nói đám bạn bè muốn mở tiệc chiêuđãi, nào ngờ anh không thể sắp xếp được thời gian. Mãi tới thượng tuần thángmười mới có chút thời gian rảnh, anh liền chủ động gọi điện thoại, hẹn các bạntới gặp mặt.
Vĩ nhận được điện thoại, ngập ngừng giây lát, rồi vẫnquyết định hỏi: "Có nên gọi Tướng Quân đến không?", rồi lại nghĩ tớihoàn cảnh của Ngụy Nhất, cứ cho là năm đó, Tô Thích đã bỏ rơi cô nhưng haingười dù sao cũng đã từng gắn bó, hơn nữa hai anh em lại cùng có tình cảm vớimột người phụ nữ, thể nào chẳng cảm thấy gượng gạo, nghĩ tới đó, anh tỏ vẻthông minh nói, "Hay là thôi vậy, quý chủ đó dạo này còn bận hơn cả cậu,ai không biết còn tưởng cậu ta đang tranh cử chức tổng thống Mỹ, nếu gọi chưachắc cậu ấy đã tới".
Tô Thích ra nước ngoài vài năm nên cũng quên nhiềuchuvện rồi, anh không còn so đo chuyện cũ, bỗng lại trân trọng những người họhàng thân thích, chủ động nói: "Gọi cả Trâu Tướng Quân đi, dù sao cũng làanh em một nhà, nếu sống như những kẻ thù với nhau thì chỉ khiến người ngoàicười cho".
Vĩ cho rằng Tô Thích chưa biết chuyện Trâu Tướng Quânvà Ngụy Nhất đã đăng ký kết hôn, ấp a ấp úng hồi lâu, không biết phải nói nhưthế nào, cuối cùng, vẫn gắng gượng nói: "Đúng vậy, cái cô bé như quần áonhư cốc trà, nhìn chán rồi đổi cái khác, chính là cô bé mà đã bị cậu bỏ rơi đó,bản lĩnh cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/2057862/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.