Thiên băng bước từng bước chậm chạp về phía hàn vũ, ở khoảng cách gần nhìn anh ta càng đẹp hơn gấp bội phần khiến nó có chút đê mê mặt ửng hồng.
Nó hơi cúi mặt tránh ánh mắt của ai kia ngay lập tức liền bị anh ta kéo vào lòng, quá đột ngột thiên băng mất thăng bằng mà ngã vào lòng hàn vũ, anh nhìn nó nở nụ cười toả nắng,
đôi môi sắc nhạt của thiên băng cũng hơi vẽ lên ý cười cảm nhận người con trai trước mắt cũng không quá tồi tệ
nhưng nụ cười của nó liền tắt ngúm khi nhận ra ý gian tà trong nụ cười của người con trai trước mặt, quả thật sai lầm khi nghĩ tốt cho hắn mà, hàn vũ kề sát vào tai nó thầm thì:
"Không ngờ cô cũng có ngày hôm nay, con nhỏ láo xược xem tôi trị cô thế nào"
Thiên băng vạn phần kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn anh trong lòng rối loạn
"Không lẽ mình quen anh ta từ trước sao? Trời ơi là trời! Biết đâu trước kia mình đắc tội với anh ta thì sao? Như vậy há chẳng phải tự nhảy vào miệng cọp hay sao? Thiên băng ơi là thiên băng chỉ tại cái tội hám trai, không được phải chạy thoát mới được"
Nó cố gắng vùng vẫy nhưng tên này vẫn ôm nó rất chặt cười tươi như hoa, nó cảm tưởng mình như một con vật bé nhỏ nằm trong tay quái vật khổng lồ vậy, anh ta ôm chặt đến nỗi làm nó tưởng mình gẫy mấy cái xương sườn rồi chứ.
Còn mấy cái vị bác sĩ y tá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-tro-thanh-ac-quy-toi-da-tung-la-thien-than/2867388/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.