Bầu trời đã ngả màu, ánh sáng lui về nhường chỗ cho đêm tối, bây giờ chắc cũng tầm 7 giờ tối.
Nằm trên chiếc giường bệnh nhân thiên băng nhìn ngó xung quanh tìm kiếm ai đó, cả buổi chiều hôm nay chẳng thấy bóng dáng Hàn vũ đâu cả, chẳng biết anh đi đâu rồi
bình thường không phải đuổi cũng không chịu đi sao? “Không lẽ trở về rồi? Về cũng không báo một tiếng, thật quá đáng”_ nó hậm hực trong lòng rồi bỗng nói một mình “Thôi kệ đi quan tâm làm gì chứ?”
Còn quá sớm để chìm vào giấc ngủ nên nó quyết định ra hành lang hóng gió, tối ngày hôm nay gió thổi se lạnh bầu trời lấp lánh thưa thớt một vài vì sao đơn côi. Thiên băng trôi theo dòng suy nghĩ mông lung của chính mình, bỗng một bản nhạc từ đâu phát ra
Âm thanh nhỏ nhoi nhưng lại rất êm ái
“Chị!”_ một cậu bé tầm 6 tuổi giật giật tay áo nó
Thiên băng chuyển ánh nhìn đến cậu bé
- em cần giúp gì sao?
- chị có thể đưa em đi ngắm sao được không?
- sao? Trên trời có rất nhiều em có thể nhìn từ đây_ nó vừa nói vừa chỉ lên bầu trời
- (Cậu bé lắc đầu nguầy nguậy) không, ở đây không có nhiều sao, em biết một chỗ khác rất đẹp, rất nhiều ánh sáng cơ
- đó không phải là sao, ngôi sao thì chỉ có trên trời thôi, hiểu chưa?
- ư...! Chị dẫn em đến đó đi
- vậy em tự mình đi đi, chị không thích
Thiên băng nói rồi định bỏ vào trong nhưng không hiểu sao nó lại quay đầu lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-tro-thanh-ac-quy-toi-da-tung-la-thien-than-2/1664647/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.