Người ta nói thời gian trôi đi rất nhanh, cuộc sống này ngắn ngủi lắm nên phải sống vội vàng một chút. anh và nó yêu nhau thời gian bên cạnh nhau còn không có thì lấy đâu ra thời gian để tiếp tục hờn dỗi, đấy là Lãnh phong nghĩ thế, bản thân anh khi bình tĩnh lại cũng cảm thấy nếu vì chuyện cỏn con này mà giận hờn thì quả thật quá trẻ con nhưng lãnh phong lại không biết một điều rằng tình yêu vốn dĩ là vậy, biến con người ta thành một người khác hoàn toàn không còn là chính mình.
mấy tiếng đồng hồ trôi qua, trời cũng đã về khuya Lãnh phong nê bước về phòng thiên băng trong đầu vẫn suy nghĩ rất nhiều không biết nên mở lời thế nào,
"cạch!" cánh cửa mở nhẹ vì anh sợ nó đã ngủ nhưng làm sao thiên băng có thể ngủ trong tình trạng này được, nếu bình thường người ta sẽ vờ như đã ngủ để trốn tránh nhưng nó thì khác vẫn lặng lẽ ngồi trên giường hướng ánh mắt nhìn lãnh phong, bởi nó muốn đối diện với sự thật
lãnh phong đến gần thiên băng:
- em vẫn chưa ngủ sao?
- anh vẫn chưa về?_nó đáp bằng câu hỏi ngược lại
- chuyện vừa rồi là do anh quá nóng vội
thiên băng im lặng nó không quá trẻ con để không hiểu anh đang muốn gì, càng không quá nhỏ nhen để bụng chuyện vừa rồi
- anh muốn gì_nó hỏi lãnh phong
- anh muốn chúng ta đừng giận nhau nữa,anh chỉ là cảm thấy khó chịu khi em bị thương mà người bên cạnh em không phải là anh
thiên băng kéo lãnh phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-tro-thanh-ac-quy-toi-da-tung-la-thien-than-2/1664648/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.