Trên thẻ đá có khắc hình rồng quấn mây, Kỳ Từ cầm tấm thẻ kia, vì bất an mà mi mắt nháy liên tục, y thì thào: "Đây là bùa hộ thân ta làm cho Bát ca."
"Bùa hộ thân." Biên Trọng Hoa hỏi, "Vậy sao lại ở trên người yêu vật này?"
Kỳ Từ đưa mắt nhìn quái vật trong thủy lao rồi nói: "Chắc Bát ca sơ ý làm rơi ở Quỷ Vực nên bị yêu vật này nhặt."
Biên Trọng Hoa trêu chọc: "Ác quỷ ở đây còn có đam mê nhặt đồ nữa à?"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Bàn tay cầm thẻ đá của Kỳ Từ khẽ run.
Y nhớ lại trước đó ở Quỷ Vực gặp ác quỷ đều là tà vật hung tàn vô tình chỉ biết gϊếŧ chóc, sao lại đi nhặt bùa hộ thân rồi cẩn thận giấu trên người? Còn nữa, sau khi thoát ra Quỷ Vực tại sao nó lại ẩn nấp ở núi Độ Sóc mà không đến nhân gian gây họa?
Bỗng nhiên một bàn tay đặt lên vai Kỳ Từ cắt ngang suy nghĩ phức tạp của y.
Biên Trọng Hoa nhíu mày hỏi: "Ngươi sao thế? Đột nhiên sắc mặt không tốt lắm."
Kỳ Từ hít sâu một hơi rồi lắc đầu, thầm nghĩ: Dù thế nào yêu vật này cũng là một trong ba ngàn ác quỷ, mình cứ nghĩ lung tung làm gì?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Kỳ Từ lập tức tĩnh tâm, ngước mắt nhìn yêu vật trong thủy lao rồi chậm rãi siết chặt tay, thủy lao dần thu nhỏ như một tấm lưới sắt có thể chia năm xẻ bảy yêu vật trong lao.
Yêu vật nằm rạp dưới đất không giãy dụa không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-ngu-vuong-gia-luon-nghe-thay-am-hau-niem-chu-thanh-tam/937542/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.