Hoàn toàn không ngờ Kỳ Từ sẽ cầm dao đâm vào cổ, đồng tử Biên Trọng Hoa đột ngột co lại rồi nhào tới trước, muốn giữ chặt cổ tay y nhưng sợ không kịp nên đành phải vung linh lực về phía y.
Tay Kỳ Từ bị đánh lệch đi, lưỡi dao xẹt qua cổ đâm vào vai phải.
Một giây sau, Biên Trọng Hoa nắm lấy cổ tay Kỳ Từ ngăn cản mọi động tác của y.
Kỳ Từ vẫn đang khóc tê tâm liệt phế.
Y nhìn sơn cốc trước mặt, tầm nhìn nhòe đi vì nước mắt, trong cơn hoảng hốt như thấy lại quá khứ.
Huynh trưởng và tỷ tỷ đã từng ở đây, sơn cốc náo nhiệt, cùng nhau tu hành, háo hức mong chờ phi thăng.
Giờ rơi vào đường cùng, chính tay đâm người thân, cùng đồ mạt lộ, không còn xương cốt.
Y kiên trì chịu đựng cô độc tu luyện gian khổ bao năm chỉ để đoàn tụ với các huynh trưởng và tỷ tỷ.
Nhưng nay không thể nữa rồi.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy?" Kỳ Từ gào khóc, dường như không hề cảm nhận được đau đớn vì bả vai bị đâm, sau mấy lần giãy dụa miệng vết thương rách toạc chảy máu đầm đìa.
Biên Trọng Hoa thấy Kỳ Từ cận kề bờ vực sụp đổ thì không còn cách nào, đành phải đưa tay đánh ngất y rồi đưa về núi Trác Lộc.
Ngày hôm sau Kỳ Từ tỉnh lại.
Biên Trọng Hoa ngồi cạnh giường không rời nửa bước, thấy Kỳ Từ tỉnh dậy thì trong đôi mắt mỏi mệt lộ rõ vẻ mừng rỡ không thể che giấu.
Nhưng nỗi mừng rỡ kia lập tức bị hoang mang thay thế.
Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-ngu-vuong-gia-luon-nghe-thay-am-hau-niem-chu-thanh-tam/937543/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.