Lưu ý: Địa danh lớn (Hà Giang, Đồng Văn, bản Lao Xa...) có thật, địa điểm nhỏ (nhà người dân, cửa hàng, homestay...) là địa điểm hư cấu.
________________
Tôi giật thót, dáo dác nhìn quanh:
"Đâu?"
Trang níu tay áo tôi, giọng nói có phần gấp gáp:
"Đúng là Nguyễn Công Trường thật mày ơi!! Ối hình như nó thấy tao rồi!! Nó đang đi về phía này..."
Tôi vẫn chưa nhìn thấy Trường, xung quanh tôi toàn người là người, tiếng trò chuyện, cười đùa, cãi cọ, mặc cả vang lên khắp nơi, mọi người đứng san sát nhau, tạo thành một bức tường vây lấy tôi và Trang. Tim tôi đập bịch bịch như sấm, tôi hoảng loạn ngó nghiêng khắp nơi muốn tìm chỗ trốn nhưng chẳng biết trốn đi đâu. Trong giây phút tuyệt vọng, tôi trùm vội khăn choàng lên đầu, chui ra sau lưng Trang, hy vọng Trang có thể che được cho tôi.
"Đào Huyền Chi." Trang thở dài thườn thượt, "Tao cao 1m53 thôi đấy."
"Không sao hết." Tôi cúi đầu xuống thấp hết mức có thể, thì thào, "Trường đâu rồi mày? Trường có nhìn thấy tao không?"
Chờ mãi không thấy Trang nói gì, tôi rón rén kéo khăn che mặt ra, hé mắt nhìn.
"Trời đất ơi..." Tôi đặt tay lên ngực ngăn trái tim muốn nhảy ra ngoài, hoảng hốt nhận ra Trường đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào, anh thản nhiên nhìn tôi, khóe môi tủm tỉm cười.
Anh phủ đầu trước:
"Trùng hợp quá, cậu cũng đến Đồng Văn à?"
"Hả?" Tôi nghệt mặt.
"Kỳ sau lớp tớ có môn Phân tích kiến trúc Á Đông, bọn tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-anh-den/3549645/chuong-38.html