Chúng tôi tới thành phố Hà Giang khoảng 2 giờ chiều, sau 6 tiếng nằm trên xe khách. Thời tiết ở đây ẩm ướt, sương mù giăng kín lối, nhiệt độ thấp hơn thủ đô khoảng 2-3 độ. Nhà xe dừng lại ở trước cửa hàng dịch vụ cho thuê xe máy, tôi kéo cao cổ áo, cầm balo giúp Trang, dẫn con bé tới quán phở gần đó ngồi chờ chú đến đón.
Nhà chú dì tôi ở thị trấn Đồng Văn, cách thành phố Hà Giang tận 150km. Chú dì mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ ở rìa thị trấn, mỗi tuần chú sẽ lái xe tải lên thành phố lấy hàng một lần. Sáng nay tôi gọi điện cho dì, lúc đầu tôi dự định nghỉ lại homestay ở thành phố, ngày mai mới thuê xe máy ghé qua nhà dì chơi, nhưng dì khăng khăng bắt chú lên thành phố đón hai đứa bằng được.
Thành phố Hà Giang được quy hoạch có phần giống thị xã, đường phố khá rộng rãi, nhà cửa hàng quán san sát nhau, thi thoảng mọc lên một vài tòa nhà cao tầng. Mặc dù có sương mù dày đặc nhưng tôi có thể quan sát được những ngọn đồi xanh thẳm nhấp nhô ngay trong thành phố. Cả tôi và Trang đều vừa mệt vừa đói, chúng tôi gọi hai bát phở ăn lấp bụng trước, chờ thêm gần 10 phút thì chú tôi đến.
"Hai đứa đợi lâu chưa?"
"Dạ cũng không lâu lắm, bọn cháu vừa ăn xong." Tôi đưa balo của tôi và Trang cho chú để chú cất vào thùng xe, bên trong thùng xe chất đầy két bia và hộp các-tông, "Hôm nay chú xuống thành phố lấy hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-anh-den/3549644/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.