Tôi và Trang xử lý xong ba cái bánh mì thì Trường tới, đi cùng anh còn có cả Dương Minh Hoàng.
"Cậu ngã chỗ nào? Có đau không? Có chảy máu không?" Vừa dừng xe, Trường lập tức lao đến trước mặt tôi, hỏi liên tiếp mấy câu, "Đau ở đâu tớ xem nào?"
Trường gần như ôm lấy tôi, hai tay anh đặt hờ lên cánh tay tôi, không dám chạm vào sợ làm tôi đau, vẻ mặt vừa sốt ruột vừa lo lắng. Tôi muốn mỉm cười trấn an anh và nói rằng vài vết xước cỏn con này chẳng thấm vào đâu, vậy mà chẳng hiểu sao nhìn cách anh xuýt xoa như thể anh mới là người bị thương, tôi bỗng có ảo giác "vết xước cỏn con" kia đau đớn lạ thường.
"Tớ bị chảy máu tay này." Tôi mím môi giơ tay ra, rưng rưng nước mắt, "Chân cũng bị bầm tím mấy chỗ..." Vừa nói tôi vừa vén ống quần nhem nhuốc bùn đất lên, càng nói càng tủi thân, "Tớ bị đập phần ngực vào đầu xe, bây giờ thở cũng thấy đau."
Trang quay sang nhìn tôi một cách ái ngại, nó mấp máy môi muốn nói gì đó, may mà Hoàng lên tiếng:
"Con gái tay lái yếu mà đi đường đèo thế này nguy hiểm lắm, bọn mày liều thật." Cậu ta cúi đầu vò tóc Trang, chậc lưỡi, "Tao với Trường cũng ở đây nên ngã xe còn có người để gọi, lỡ chỉ có hai đứa thì có phải là khổ không?"
Trang nhăn mặt đẩy tay Hoàng ra, cãi lại:
"Đã bảo đừng có đụng vào tóc tao rồi mà! Mày làm như mày đi theo tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-anh-den/3549646/chuong-39.html