🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tề Hoàng nghe những lời của Cẩn Lan xong càng trở nên tức giận hơn. Mặt hắn đỏ bừng bừng chỉ tay về phía Cẩn Lan nói:

"Cô nói ai là tiểu nhân?"

Cẩn Lan dùng vẻ mặt ngây thơ, vô tội hỏi: "Nhị hoàng tử tại sao lại tức giận như vậy? Tiểu nữ cũng đâu có nói người, đừng nói là người thẹn quá hóa giận nhé?"

"Còn nói cô không nói ta? Rõ ràng là cô có ý nhắm vào bổn hoàng tử"

"Ta chỉ nói bâng khuâng về câu chuyện vừa đọc được là cây trúc và con chim sẻ mà thôi. Tiểu nhân là nói con chim sẻ đó. Nhưng ngài lại tức giận như vậy xem ra ngài rất thích nhân vật con chim sẻ đó!"

Lời nói của Cẩn Lan toàn là ẩn ý. Ai mà không biết chim sẻ ý chỉ những kẻ tiểu nhân chứ. Mặc dù tức giận nhưng Tề Hoàng nói lí không lại Cẩn Lan, hắn suy nghĩ gì đó rồi nở nụ cười xấu xa. Cơn tức giận như được thứ gì đó xoa dịu, hắn nói:

"Bổn hoàng tử không thèm so đo với nữ nhân như cô. Tốt nhất là cô đừng hối hận về lời nói của cô ngày hôm nay, Phó tiểu thư."

Nói rồi hắn rời đi, Nguyệt Hi lúc này mới thu lại roi, thở phào một hơi nói:

"Huynh ấy phát điên gì vậy không biết? Đột nhiên xuất hiện làm ảnh hưởng tâm trạng thưởng hoa của chúng ta, thật phiền phức."

"Nguyệt Hi, cảm ơn muội vừa rồi đã đứng ra giải vây giúp ta. Nếu không có muội nói giúp có lẽ hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy" Cảnh Điềm cảm kích nói.

"Tỷ không cần khách sáo. Tỷ cũng đâu có làm gì sai, là huynh ấy gây sự trước, ta cũng là đứng về phía lẽ phải thôi. Mà nói ra tỷ và Cẩn Lan cũng thật lợi hại, ban nãy có thể nói cho huynh ấy tức giận mà chẳng làm được gì, xem như bài học cho nhị ca sau này bớt kiêu ngạo vậy."

"Hắn cứ như âm hồn bất tán vậy đấy, muốn tránh cũng không được, muốn né cũng không xong. Mà vừa nãy Cẩn Lan nói hắn như vậy, tuy không nói thẳng thừng nhưng ý tứ trong câu không ít. Với tính cách của hắn nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này như vậy đâu!'

Cẩn Lan điềm tĩnh đáp: "Cảnh Điềm tỷ tỷ, ta không sợ đâu. Cha ta là tướng quân nắm trong tay binh quyền, ca ca là tiểu tướng quân thống lĩnh cả vạn tướng sĩ. Như vậy còn sợ nhị hoàng tử kiêu ngạo đó sao? Mà Nguyệt Hi này, thứ cho ta nói thẳng, cô đừng giận. Nhị ca này của cô nhìn qua là biết kẻ tiểu nhân chuyên dùng mưu hèn kế bẩn, sẽ không làm được loại chuyện gì lớn đâu. Chẳng lẽ chúng ta phải sợ con chim sẻ đó sao?"



"Cẩn Lan cô nói vậy không sai nhưng huynh ấy dù gì cũng là hoàng tử đương triều, muốn đối phó với chúng ta cũng không khó đâu. Vả lại tính tình của huynh ấy có chút hẹp hòi, chuyện hôm nay nhất định huynh ấy sẽ trả thù."

Cảnh Điềm suy nghĩ một lát rồi nói: "Hai muội nói đúng, Tề Hoàng chính là kiểu người sẽ bằng mọi giá để thực hiện được mục đích của mình. Hôm nay chúng ta đắc tội với hắn nhất định hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."

Cẩn Lan và Nguyệt Hi gật đầu. Sau đó ba người nhanh chóng về cung của Nguyệt Hi tránh lại gặp tình huống như lúc nãy. Khi đến cung Nguyệt Hạ cũng đã là lúc chiều tà, ánh hoàng hôn chiếu lên những vách tường khiến cảnh vật mang theo nét cổ kính, yên bình đến xiêu lòng. Ba người vừa bước vào đã có một tỳ nữ cung kính tiến đến cúi đầu nói:

"Công chúa điện hạ nước tắm của người và hai vị tiểu thư đã chuẩn bị xong rồi ạ"

"Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng."

Sau đó Nguyệt Hi quay lại nói với Cảnh Điềm và Cẩn Lan:

"Nước tắm chuẩn bị xong rồi, ta sai người hầu mang đồ tắm vào trong cho hai người, chúng ta cùng ngâm mình chung đi."

"Nguyệt Hi, ngâm mình thì chung không thành vấn đề. Nhưng mà bồn tắm của cô có thể chứa nổi ba chúng ta sao?" Cẩn Lan thắc mắc hỏi.

"Cô vào sẽ liền biết."

Sau đó ba người thay một bộ trang phục mỏng nhẹ theo chân người hầu bước vào phòng tắm của Nguyệt Hi. Tới nơi Cẩn Lan liền sửng sốt rồi thốt lên:

"Oa, rộng quá! Nguyệt Hi à, không ngờ phòng tắm của cô rộng như vậy đấy! Trời ạ, đó đâu phải bồn tắm, đó là cả hồ bơi ấy chứ! Như này ba người chúng ta có thể thoải mái ngâm mình rồi!"

Cẩn Lan chỉ tay về phía "bồn tắm" của Nguyệt Hi mà không khỏi kinh ngạc. Cảnh Điềm cũng cảm thán nói:



"Ta biết hoàng thượng và hoàng hậu yêu chiều muội, nhưng không ngờ đến mức này đấy. Phòng tắm của muội và cả cái "hồ bơi" đó nữa, nếu không tận mắt nhìn thấy ta thật sự không nghĩ phòng tắm mà lại có thể rộng như vậy đấy."

"Hì hì, ta từ nhỏ đã thích nghịch nước, phụ hoàng vì vậy mà đã làm cho ta phòng tắm lớn như này còn xây cả một cái bồn tắm lớn để ta thoải mái chút."

Nói xong Nguyệt Hi liền sai cung nữ mang hoa hồng đến, chút hương liệu cho vào trong bồn nước. Ba người ngâm mình vào bồn nước ấm, thư giãn tận hưởng cảm giác thoải mái sau một ngày dài mệt mỏi. Nguyệt Hi cho cung nữ lui ra hết, sau đó mới hỏi Cảnh Điềm:

"Cảnh Điềm tỷ tỷ, chuyện tỷ nói lúc nãy là thế nào vậy?"

"Muội muốn nói đến chuyện gì?"

"Chuyện chúng ta đang nói dở trước khi nhị hoàng huynh đến. Chuyện mà tỷ nói là tỷ từng giống ta."

"Nguyệt Hi, ta không biết muội có thật sự giống ta không, nhưng suy nghĩ của muội lại rất khác so với mọi người khiến ta không khỏi suy nghĩ. Bây giờ ta

cũng rất mơ hồ không biết là muội giống ta hay chỉ là ta đã trải qua một giấc mộng rất dài, rất dài."

"Cảnh Điềm tỷ, ta có thể hỏi tỷ chuyện này không?"

"Muội nói đi."

Nguyệt Hi chân chạm đáy bồn tắm từng bước bước đến chỗ Cảnh Điềm thì thầm vào tai nàng nói:

"Tỷ là người đến từ thế giới khác sao?"

Cảnh Điềm sững người, Nguyệt Hi nói vậy là có ý gì? Thế giới khác? Tại sao Nguyệt Hi lại hỏi như vậy? Rất nhiều câu hỏi lần lượt hiện ra trong đầu nàng. Nguyệt Hi lúc này nhìn vào mắt nàng, yên lặng chờ đợi câu trả lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.