Mẹ cô đang ngồi xổm trong góc và khóc thầm.
Mẹ cũng biết khóc, cũng có lúc yếu lòng, cũng cần có người để mẹ tựa vào.
Tiếng khóc của Tô Vận rất nhỏ, rất kìm nén. Một lúc sau, Ôn Kiều nghe thấy tiếng bước chân đi xa. Cảm xúc của người trưởng thành phơi bày, ước chừng chỉ có năm phút đồng hồ.
Trong năm phút, lén lút tìm một góc, mặc sức mà khóc một trận, rồi lại phải đối mặt với cuộc sống thực tại.
Khi Tô Vận trở về, bên ngoài trời đang mưa, trong tay bà đang cầm một cái túi nilon, bên trong có bốn quả lê, còn có một quả chuối điểm vài đốm đen và vài quả táo.
Ôn Kiều nhanh chóng cầm lấy khăn bước đến, giúp mẹ mình lau tóc, đôi mắt Tô Vận vẫn còn đỏ au, khẽ nói: “Ăn chuối đi, mẹ vào nhà bếp nấu lê cho Tiểu Mặc.”
Ôn Kiều giống như một cái đuôi lẽo đẽo theo sau mẹ mình, đi vào nhà bếp.
Mưa bên ngoài rơi tí tách róc rách không ngừng, Tô Vận gọt vỏ ở kệ bếp, Ôn Kiều nói nhỏ: “Mẹ, con xin lỗi.”
Tô Vận lắc đầu: “Phải là mẹ xin lỗi các con vì đã để các con sống khổ sở như này.”
Ôn Kiều càng cảm thấy có lỗi hơn.
Mẹ cô đã cố gắng hết sức để ba chị em cô có cuộc sống giống như những gia đình bình thường khác.
Mặc dù kinh tế luôn eo hẹp nhưng mẹ cô vẫn đăng ký cho cô học đàn tỳ bà, chỉ vì cô có thiên phú về mảng này, chỉ vì mẹ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-toi-nhat-duoc-chang-co-truong/3475615/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.