Ôn Kiều cầm tách cà phê từ quầy thu ngân lên, tạt thẳng vào mặt bà ta.
Trong cà phê vẫn còn hơi nóng, bỏng đến mức khiến Chung Huệ hét lên: “Cô…”
Ôn Kiều lạnh lùng nói: “Còn không chịu cút?”
Chung Huệ chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi với dáng vẻ thảm hại.
Ôn Kiều quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt khó coi của mẹ mình. Mẹ cô trước giờ luôn dịu dàng, lương thiện, bà ta nói không sai, là do cô lớn ngang ngược.
Nhưng nếu cô không ngang ngược thì chỉ có bị ức hiếp mà thôi.
Đời này, cô không muốn bị người ta ức hiếp.
Chung Huệ vừa đi, Ôn Kiều đã bỏ đi tất cả móng vuốt sắc nhọn của mình và lại biến thành một cô gái ngoan ngoãn, bước đến trước mặt Tô Vận, cất giọng nhỏ nhẹ gọi bà: “Mẹ… Chú Lý.”
Lý Minh Viễn vội nói: “Chị Tô, chị và Kiều Kiều về trước đi, đồ tôi đã gói cho chị rồi.”
Lúc Lý Minh Viễn thu dọn đồ đạc, Tô Vận đã kéo Ôn Kiều ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Đi bộ từ cửa hàng tiện lợi về nhà mất mười phút, trên đường đi, Tô Vận không nói gì cả.
Phẩm hạnh của bà ấy không cho phép bà ấy dạy dỗ con cái của mình ở ngoài đường.
Cho đến khi về tới cổng nhà, trong sân nhỏ, Ôn Trì, Ôn Mặc đang làm bài tập trên chiếc bàn gỗ Du cũ kỹ, Ôn Mặc che miệng ho khẽ, hình như đã bị cảm.
Ôn Trì nhìn thấy Ôn Kiều, đang định bước tới, nhưng lại bị Ôn Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-toi-nhat-duoc-chang-co-truong/3475614/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.