Thiên Tuyết theo bản năng không tránh né đụng chạm của Lãnh Ngạo. Nhưng mànghĩ đến những dự tính của mình lúc nãy liền ngoảnh đầu, cố ý xê ra mộtchút.
Này, đã quyết tâm thì phải làm! Đừng khiến cho cô lung lay! Tập mãi sẽ thành thói quen! Nếu như cô cứ như vậy thì làm sao có thểthoát khỏi hắn?
Nhớ lại lúc trước, lần đầu để cho hắn ôm, cô còncố ý ép buộc làm vài tư thế kì quái, muốn cho cân nặng của mình đượcgiảm bớt. Nếu để hắn chê cô quá béo thì sẽ rất ngượng! Nhưng mà bây giờthì thế nào? Cô thậm chí tự nhiên nhào vào bên người hắn, mệt mỏi sẽ bòlên đùi hắn, để cho hắn mang cô đi. Đây chính là chứng cứ! Cô quen mùihắn rồi!
Lãnh Ngạo ngược lại không có để ý sắc mặt cô khó xử, chỉ kéo lại khoảng cách giữa hai người. Sau đó cúi mặt, để cho trán mình áp sát vào trán cô, rất thân mật nhẹ nhàng thì thầm: “Không khỏe sao?”
Thiên Tuyết quả thật có chút khóc không ra nước mắt, hướng hắn muốn nóichuyện, lại bắt gặp đôi mắt mê hoặc đang gắt gao quan sát mình, ánh nhìn sắc bén như vậy, hình như có thể hút cô vào bên trong…
“Ngạo…” Thiên Tuyết mơ hồ nhìn người đàn ông trước mắt. Cô chóng mặt…
Đôi huyết mâu như máu, từng bước dẫn dắt cô, khiến cho tâm thần cô điênđảo. Lãnh Ngạo nhếch môi một cái, “Bảo bối, em phải nghe lời! Quên hếtnhững gì lúc nãy đi, có biết hay không?”
Thiên Tuyết cứng ngắc gật đầu một cái, sau đó nghe một tiếng vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thien-tuyet/2039406/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.