“A, đúng rồi, Ngạo,em muốn giới thiệu với anh một người. Nhìn xem!” Thiên Tuyết tuy tronglòng rất không nghĩa khí, đã sớm mắng Lãnh Ngạo đến mức tơi tả trăm vạnlần. Nhưng mà đứng dưới mái hiên nhà người ta thì vốn không thể khôngcúi đầu. Huống hồ hiện giờ cô còn muốn thỉnh hắn làm vài chuyện đấy!
Lãnh Ngạo quét mắt qua 'người' mà thiên Tuyết giới thiệu, cũng không thèmnhìn lại lần nữa, chỉ "Ừ" một cái xem như đã biết. Liền bắt đầu vùi đầuvào công việc. Một bộ dáng không thèm để trong lòng.
Thiên Tuyếtquả thật có chút bất ngờ. Không phải là bởi vì hắn không lịch sự vớiLăng Hạo, mà là bởi vì hắn không mắng cô! Theo lí thuyết, nếu như cô trở về hắn sẽ đánh mắng một hồi, bắt cô cam kết vài điều, cho hắn chút lợitức thì mới tha cho cô. Chẳng lẽ giận cô thật?
Nhưng mà trong cái khó ló cái khôn. Thiên Tuyết lại cho rằng cô chỉ cần đi qua, nói vàilời lấy lòng thì hắn sẽ trở lại bình thường. Nhưng mà...nếu như, chỉ lànếu như! Có một ngày hắn không cần cô nữa thì có phải rất khó giảiquyết? Hiện giờ cô quá phụ thuộc vào Lãnh Ngạo. Thật mất đi hắn, côkhẳng định sẽ rất lạc lối!
Huống hồ, cô cũng không muốn nhườnglại vị trí mình đang nắm cho bất cứ ai hết! Càng không muốn mình nhỏ bé, cô muốn ngang hàng với bọn họ. Muốn tự lập. Cho dù có hay không ngườiđàn ông này thì cô vẫn sống tốt, mặc dù sẽ đau lòng một thời giandài....Cô nghĩ vậy...
Ưu tú như vậy, làm sao mà chiếm làm của riêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thien-tuyet/2039404/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.