“Hạo Lăng đúng không? Sao em lại thích tên họ Lãnh như vậy? Nếu gặp được anh ta thì em sẽ làm gì?” Thiên Tuyết chớp chớp mắt, tạo một vẻ mặt thân thiện ân cần hỏi.Thần tượng hắn sao?
“Ngài không phải như vậy! Ngài rất lợi hại.Chỉ cần tôi có thể chạm tới một sợi tóc của ngài cũng đã khiến tôi…” Đủhãnh diện rồi! Hạo Lăng bình tĩnh từ từ trả lời. Nhưng mấy chữ cuối cùng Thiên Tuyết cơ hồ nghe không được.
“A…tóc sao?” Thiên Tuyết nghi hoặc gật gật đầu. Sau đó lơ mơ đoán mò. Lúc nãy cô có lấy vài sợi trênđầu hắn xuống đấy! Cũng không có khó khăn đến mức đó! Chứng tỏ cô lợihại đúng không?
“Có muốn gặp anh ấy?” Thiên Tuyết nắm tay HạoLăng, lôi cậu ta vào thang máy. Muốn gặp Ngạo thì chỉ cần đi tìm vănphòng của hắn là được rồi! Không phức tạp đến mức mọi người đều khônghiểu đâu!
“Không cần, cô buông ra, buông tay!” Dứt khoát thoátkhỏi tay cô, thằng bé này lại cực kì nhăn nhó. Nó thật sự muốn gặp LãnhNgạo, nhưng không phải theo cách này! Có được sự công nhận của Lãnhngạo, sau đó vươn tới cao hơn. Đó mới là lẽ sống của nó!
“Jezz,bình tĩnh đi, chị cũng không dẫn em đi đâu mà, quá khó tính, thật giốnghắn, cũng không biết em có phải là con của hắn ở bên ngoài hay không?”Thiên Tuyết nói mỗi lúc một nhỏ, đến cuối cùng lại giống như đang thềuthào. Chỉ có hai cha con mới ăn nhập nhau đến mức này!
“….” Hạo Lăng gương mặt có chút không được tự nhiên. Cô nói cái gì vậy chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thien-tuyet/2039402/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.