Phù Ngọc Thu "cỏ cỏ cỏ" suốt quãng đường đến Văn U Cốc, lúc đáp xuống đất vẫn chưa hoàn hồn, cả tay lẫn chân bám chặt Phù Ngọc Khuyết không chịu buông ra.
"Ta sai rồi ta biết lỗi thật rồi mà huhu!" Nước mắt Phù Ngọc Thu tuôn như mưa, chưa biết đã xuống đất nên vẫn đang nức nở, "Đừng giận mà ca ca đừng giận mà!"
Vẻ mặt Phù Ngọc Khuyết đầy lạnh lùng, để nguyên tư thế này bước vào nhà.
Phù Ngọc Thu đang khóc thì cảm thấy chiếc mũ đen trùm kín đầu mình bị xốc lên, không khí trong lành và ánh sáng lập tức ùa vào.
Gương mặt bơ phờ của Phù Bạch Hạc xuất hiện trước mắt.
Phù Ngọc Thu mờ mịt gọi: "Bạch Hạc?"
"Gọi ta là ca đi." Phù Bạch Hạc vỗ nhẹ đầu y một cái rồi nói, "Ngươi rảnh quá chạy bậy ra ngoài làm gì hả?"
Phù Ngọc Khuyết buông y ra, sầm mặt ngồi một bên không nói lời nào.
Phù Ngọc Thu bị ôm bay quá lâu nên sau khi xuống đất vẫn còn hơi choáng đầu, nhưng Phù Ngọc Khuyết chưa mở miệng thì y chưa dám ngồi, đành phải gắng gượng đứng vững.
"Xin lỗi......"
Sắc mặt Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết đều vô cùng mỏi mệt, có lẽ mấy ngày nay vẫn không ngừng tìm kiếm Phù Ngọc Thu.
Nhớ lại mình chơi bời bên ngoài, Phù Ngọc Thu càng thêm áy náy.
Phù Bạch Hạc kéo tay Phù Ngọc Thu bảo y xoay một vòng rồi gật đầu: "Ừm, không bị thương, cũng không gầy...... Chậc, sao còn mập lên nữa hả?"
So với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/3542990/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.