Chương trước
Chương sau
Phù Ngọc Thu "cỏ cỏ cỏ" suốt quãng đường đến Văn U Cốc, lúc đáp xuống đất vẫn chưa hoàn hồn, cả tay lẫn chân bám chặt Phù Ngọc Khuyết không chịu buông ra.

"Ta sai rồi ta biết lỗi thật rồi mà huhu!" Nước mắt Phù Ngọc Thu tuôn như mưa, chưa biết đã xuống đất nên vẫn đang nức nở, "Đừng giận mà ca ca đừng giận mà!"

Vẻ mặt Phù Ngọc Khuyết đầy lạnh lùng, để nguyên tư thế này bước vào nhà.

Phù Ngọc Thu đang khóc thì cảm thấy chiếc mũ đen trùm kín đầu mình bị xốc lên, không khí trong lành và ánh sáng lập tức ùa vào.

Gương mặt bơ phờ của Phù Bạch Hạc xuất hiện trước mắt.

Phù Ngọc Thu mờ mịt gọi: "Bạch Hạc?"

"Gọi ta là ca đi." Phù Bạch Hạc vỗ nhẹ đầu y một cái rồi nói, "Ngươi rảnh quá chạy bậy ra ngoài làm gì hả?"

Phù Ngọc Khuyết buông y ra, sầm mặt ngồi một bên không nói lời nào.

Phù Ngọc Thu bị ôm bay quá lâu nên sau khi xuống đất vẫn còn hơi choáng đầu, nhưng Phù Ngọc Khuyết chưa mở miệng thì y chưa dám ngồi, đành phải gắng gượng đứng vững.

"Xin lỗi......"

Sắc mặt Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết đều vô cùng mỏi mệt, có lẽ mấy ngày nay vẫn không ngừng tìm kiếm Phù Ngọc Thu.

Nhớ lại mình chơi bời bên ngoài, Phù Ngọc Thu càng thêm áy náy.

Phù Bạch Hạc kéo tay Phù Ngọc Thu bảo y xoay một vòng rồi gật đầu: "Ừm, không bị thương, cũng không gầy...... Chậc, sao còn mập lên nữa hả?"

So với bộ dạng muốn giết người của Phù Ngọc Khuyết, thái độ ôn hòa của Phù Bạch Hạc quả thực khiến Phù Ngọc Thu kích động rưng rưng nước mắt, sợ sệt nấp sau lưng Phù Bạch Hạc để hắn che chắn cho mình.

Rốt cuộc Phù Ngọc Khuyết cũng mở miệng: "Hắn bắt ngươi ra khỏi cốc đúng không?"

Thấy hắn như lại sắp đi giết người, Phù Ngọc Thu lắc đầu như trống bỏi: "Không không không! Ta tự ra ngoài, chẳng liên quan gì đến Phượng Ương hết."

Phù Ngọc Khuyết lạnh lùng nhìn y.

Chỉ mới mấy ngày mà đã gọi tên rồi cơ đấy.

Phù Ngọc Thu vừa chột dạ vừa tủi thân, cúi đầu đứng ở kia chịu phạt, nếu là nguyên hình U Thảo chắc lá cây cũng héo rũ.

Phù Ngọc Khuyết không muốn tha lỗi cho y quá nhanh nên lạnh lùng đứng dậy bảo Phù Bạch Hạc: "Ngươi theo ta đến Tiên Minh."

Phù Bạch Hạc vẫn đang trêu Phù Ngọc Thu, nghe vậy thì khinh thường nói: "Ngươi là ai chứ? Sao ta phải nghe lời ngươi? Bò đi."

Phù Bạch Hạc ở chung với linh thú lông xù lâu năm nên học được không ít câu mắng người, từ "bò" này tương đương với "cút" của nhân loại, nhưng nói với cây cỏ thì hơi kỳ quái.

Phù Ngọc Thu nhịn không được phì cười.

Phù Ngọc Khuyết: "......"

Một lát sau, Phù Ngọc Thu đội chậu hoa trên đầu ủ rũ đứng ở cửa chịu phạt.

Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc lại cãi nhau ầm ĩ trong nhà.

Phù Ngọc Thu buồn bực ngán ngẩm bĩu môi, cảm thấy Văn U Cốc thật buồn chán.

"Mình nhớ Phượng Ương quá." Phù Ngọc Thu nghĩ.

Chẳng biết bao giờ mới được gặp lại, mà cũng có thể cả đời này hai người sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

Dù sao cũng chẳng phải người cùng một thế giới.

Vừa nghĩ vậy Phù Ngọc Thu lại buồn bã.

Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc cãi một hồi lại đánh nhau như thường lệ, linh lực suýt lật tung nhà, gỗ vụn bay tứ tán.

Phù Ngọc Thu đã quá quen thuộc nên rón rén ngồi xổm xuống trong lúc hỗn chiến, tiếp tục đội chậu hoa chống cằm ngẩn người nhớ Phượng Ương.

Nửa canh giờ sau, ngôi nhà mới xây xong tháng trước lại biến thành một đống đổ nát.

Phù Ngọc Khuyết bị chọc giận liên tiếp phất tay áo bỏ đi.

Phù Bạch Hạc nhảy xuống từ đống đổ nát vỗ tay mấy cái, chẳng bao lâu sau một bầy linh thú lông xù ở Văn U Cốc chạy tới nhanh nhẹn dọn dẹp chiến trường rồi xây lại nhà.

Phù Ngọc Khuyết đã đi nhưng Phù Ngọc Thu vẫn đội chậu hoa không dám tự tiện lấy xuống.

Phù Bạch Hạc đưa tay búng trán y một cái rồi cười hì hì: "Bên ngoài vui không?"

Phù Ngọc Thu: "Ừ, vui lắm."

Phù Bạch Hạc càng cười to hơn: "Vậy sau này đi chơi nhiều một chút, suốt ngày ru rú ở Văn U Cốc có ích gì chứ?"

Hai mắt Phù Ngọc Thu sáng lên.

"Nhưng khi nào ra ngoài phải báo cho chúng ta một tiếng." Phù Bạch Hạc nói, "Đừng có chưa nói câu nào đã theo người lạ ra ngoài, ngươi không sợ chết à?"

Nói tới nói lui vẫn là trách mình, Phù Ngọc Thu bĩu môi: "Phượng Ương đâu phải người lạ."

Phù Bạch Hạc thở dài: "Ta đã gia cố lại kết giới rồi, sắp tới cứ ngoan ngoãn ở Văn U Cốc đi, nếu muốn ra ngoài thì nhờ người nói với ta một tiếng, Tứ ca sẽ dẫn ngươi đi chơi."

Phù Ngọc Thu gật đầu tỏ ý đã hiểu, ngoan ngoãn cực kỳ.

Phù Bạch Hạc căn dặn y mấy câu rồi cũng định rời đi.

Phù Ngọc Thu vội níu hắn lại: "Giờ ngươi đi à?"

Phù Bạch Hạc thở dài: "Nếu lão tổ Tiên Minh kia đúng là kẻ hái U Thảo thì ta phải đi một chuyến mới được."

Phù Ngọc Thu là người không có chủ ý, mọi sự đều nghe theo Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc, y không biết rốt cuộc lời lão tổ Tiên Minh kia nói là thật hay giả, cũng không muốn đi theo gây thêm rắc rối cho họ nên đành dặn dò: "Vậy phải cẩn thận đừng để xảy ra chuyện gì nhé."

Phù Bạch Hạc xoa đầu y: "Yên tâm đi."

Phù Ngọc Thu dõi theo Phù Bạch Hạc rời đi, bầy linh thú lông xù ở Văn U Cốc đang chộn rộn xây nhà nhưng y vẫn thấy tịch mịch trống trải.

Đã từng thấy cảnh phồn hoa náo nhiệt bên ngoài thì sao có thể thích nghi với cô độc ngay được?

Phù Ngọc Thu ỉu xìu ngồi xổm đội chậu hoa nhìn bóng mình giết thời gian.

Chẳng biết qua bao lâu, trên đầu vang lên tiếng chim hót líu lo.

Nếu là bình thường, Phù Ngọc Thu vốn sợ chim đã hoảng sợ ôm chậu tìm chỗ trốn, nhưng lần này y không hề sợ mà trái lại còn đội chậu hoa tò mò nhìn về phía chân trời.

Chỉ thấy một con Phượng Hoàng nhỏ tròn vo như quả cầu lao nhanh tới, lảo đảo mấy lần rồi đột nhiên "chíp" một tiếng bay thẳng về phía Phù Ngọc Thu.

Y giật nảy mình, vội vàng đưa tay hứng con chim nhỏ béo ú kia.

Tiểu Phượng Hoàng vô cùng xấu hổ, cố gắng đứng vững trên lòng bàn tay Phù Ngọc Thu rồi hắng giọng, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên.

"Ngọc Thu, ngươi không sao chứ?"

Phù Ngọc Thu thảng thốt: "Phượng Ương?"

Tiểu Phượng Hoàng gật đầu: "Ừ."

Phù Ngọc Thu mừng rỡ suýt nhảy dựng lên.

Y bưng bé Phượng Hoàng giơ lên cao xoay mấy vòng, trên mặt lộ rõ niềm vui sướng, không còn thấy trống vắng cô quạnh nữa mà nhe răng với bầy linh thú: "Ồn chết đi được!"

Linh thú hừng hực khí thế xây nhà nửa ngày hết sức tủi thân.

Nói xong Phù Ngọc Thu lại cười ha ha, phủi sạch đất trên áo rồi vừa ngâm nga một bài hát lạc điệu vừa chạy ra ngoài.

Đám linh thú nhìn nhau rồi tiếp tục xây nhà.

Phù Ngọc Thu tìm một nơi yên tĩnh có phong cảnh đẹp, khoanh chân ngồi trên đồng cỏ, tiện tay lật úp chậu hoa trên đầu xuống đất rồi đặt tiểu Phượng Hoàng lên, hai mắt cong cong nhìn vui vẻ cực kỳ.

"Ngươi vào bằng cách nào?"

Phượng Ương nhẹ giọng nói: "Chim bình thường có thể tự do ra vào kết giới Văn U Cốc, vỏ bọc này của ta là...... do một chiếc lông Phượng Hoàng tạo thành."

Phù Ngọc Thu không hiểu kết giới mà chỉ biết: "À à à!"

Phượng Ương rũ mắt nhìn chậu hoa dưới chân, hết nhịn lại nhẫn vẫn không nhịn được hỏi: "Ca ca ngươi phạt ngươi à?"

Phù Ngọc Thu đội chậu hoa nửa ngày cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng Phượng Ương vừa rụt rè hỏi ra câu này thì y lập tức tủi thân, bĩu môi rầu rĩ nói: "Ừm."

Phượng Ương ôn tồn dỗ y: "Ca ca ngươi cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, đừng buồn."

Nghe vậy Phù Ngọc Thu phì cười: "Có ngươi đến thì ta đâu buồn nữa!"

Tiểu Phượng Hoàng tròn vo cứng đờ không lên tiếng.

Phù Ngọc Thu gác chân phơi nắng hỏi: "Ngươi về nhà rồi à?"

"Ừ."

Hôm nay nắng rất đẹp, Phù Ngọc Thu cảm thán: "Chắc giờ Phượng Hoàng Khư náo nhiệt lắm nhỉ?"

Phượng Ương khẽ thở dài.

Đâu chỉ náo nhiệt mà quả thực sắp nổ tung trời luôn rồi.

Phượng Ương vừa về Phượng Hoàng Khư đã bị một đám tiểu Phượng Hoàng ríu rít vây quanh.

"Phu nhân đâu? Phu nhân đâu phu nhân đâu?!"

"Chẳng phải hai người các ngươi ra ngoài du ngoạn đẻ trứng à, sao chỉ có mình thiếu tộc chủ về vậy?"

Phượng Ương: "......"

Hắn bất đắc dĩ nói: "Ta và y không phải đạo lữ thật mà."

"Không thể nào!" Một con Phượng Hoàng trắng chém đinh chặt sắt nói rồi nhìn Phượng Ương bằng ánh mắt "ngươi là Phượng Hoàng thì làm sao hiểu được tình yêu tuyệt mỹ của thiếu tộc chủ và phu nhân chúng ta chứ", phản bác có lý lẽ hẳn hoi, "Đã tay trong tay mà còn không phải đạo lữ sao?"

Mấy con Phượng Hoàng khác lập tức hùa theo.

"Đã tay trong tay đi gặp cha mẹ mà còn không phải đạo lữ sao?"

"Đã tay trong tay đi gặp cha mẹ, ban đêm còn động phòng song tu mà không phải đạo lữ sao?!"

Phượng Ương: "............"

Con Phượng Hoàng lẳng lơ kia thấy bộ dạng này của Phượng Ương thì cười khúc khích.

Phượng Ương không muốn nhiều lời với bọn họ nên vội vã chạy trốn.

Đám Phượng Hoàng sau lưng còn đang túm tụm ríu rít, Phượng Ương quả thực phải đi như bay tới đại điện Phượng Hoàng Khư mới yên tĩnh lại.

Hắn xoa trán nghĩ thầm chẳng biết đám tiểu Phượng Hoàng ở Phượng Hoàng Khư này rốt cuộc mắc chứng gì mà cứ hay suy đoán chuyện tình cảm thế chứ?

Đúng lúc này, Phượng Chủ ngồi trên ghế mây trong đại điện bất thình lình lên tiếng.

"Đứa bé kia đâu?"

Phượng Ương nghẹn họng giây lát rồi bất lực nói: "Y về nhà rồi ạ."

Phượng Chủ nhíu mày: "Sao lại về nhà?"

"......" Phượng Ương im lặng một hồi, sau đó kỳ quái nói, "Y xong việc thì về nhà thôi, không phải bình thường lắm sao ạ?"

Phượng Chủ lặng thinh.

Phượng Ương không muốn nói về đề tài này với Phượng Chủ nên đi vào chuyện chính.

"Con đến Tiên Minh gặp vị Hàn Trúc Quân kia rồi ạ."

Phượng Chủ có vẻ không kiên nhẫn nghe chuyện này: "Gặp thì gặp, nói qua loa mấy câu là được rồi."

Phượng Ương thắc mắc: "Phụ thân không thích người này ạ?"

Phượng Chủ thờ ơ nói: "Chỉ là không ưa hành vi của hắn thôi."

Lúc này Phượng Ương mới hiểu ra năm đó Hàn Trúc Quân hái U Thảo làm thuốc bế quan không phải chuyện nhỏ, chắc Phượng Chủ cũng đã nghe nói.

Vì vậy lần này Hàn Trúc Quân xuất quan, Phượng Chủ cũng chỉ bảo Phượng Ương đến cho có lệ chứ không thật lòng muốn giao hảo với Hàn Trúc Quân.

Phượng Ương do dự một lát rồi nói khẽ: "Nhưng Hàn Trúc Quân kia...... có lẽ bị đoạt xá rồi ạ."

Phượng Chủ đang định rời đi đột ngột dừng lại nhíu mày hỏi: "Nói vậy là sao?"

Phượng Ương lập tức kể lại những hành động kỳ lạ của Hàn Trúc Quân sau khi xuất quan.

Phượng Chủ trầm tư hồi lâu rồi đột nhiên nở nụ cười.

Phượng Ương băn khoăn: "Phụ thân?"

Đoạt xá ở tam giới thường bị xem là ma đạo tà môn, một người nghiêm khắc như Phượng Chủ nghe nói đến việc này sao không quyết liệt lên án mà còn cười nữa chứ?

Tâm trạng Phượng Chủ có vẻ rất tốt: "Không có gì, đi đi."

Phượng Ương cung kính vâng dạ rồi quay người định đi.

Phượng Chủ lại nói một câu không đầu không đuôi: "Đi ra ngoài chơi đi."

Phượng Ương sửng sốt nhìn ông với vẻ nghi hoặc.

Phượng Chủ liếc hắn một cái: "Xem Phượng Hoàng nhà người ta chơi vui chưa kìa. Còn con thì tốt rồi, suốt ngày bế quan tu luyện, sắp thành ông cụ non đến nơi rồi đấy."

Phượng Ương: "???"

Phượng Chủ đứng dậy vứt xuống một câu: "Cứ thấy con thì lại bực mình, đừng có lượn lờ ở Phượng Hoàng Khư làm chướng mắt nữa, ra ngoài chơi đi."

Sau đó phất tay áo bỏ đi không thấy tăm hơi.

Phượng Ương: "......"

Hắn bắt đầu hoài nghi Phượng Chủ đang quanh co lòng vòng giục hắn đi tìm Phù Ngọc Thu.

Phượng Ương rời khỏi đại điện Phượng Chủ rồi nhắm mắt lại xem tình hình ở Văn U Cốc.

Phù Ngọc Thu vẫn khoanh chân ngồi dưới nắng nhưng chẳng hiểu sao sắc mặt hơi tái.

Chỉ mới không gặp một lát mà sao đã thành thế này rồi?

Phượng Ương thắc mắc: "Sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?"

Bả vai Phù Ngọc Thu khẽ run, nghiến chặt răng như đang phải chịu đựng đau đớn, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại rồi xòe bàn tay trắng nõn đưa sang một chiếc lá sáng lấp lánh.

Phượng Ương sững sờ.

"Lá, lá của ta đó." Bứt một chiếc lá cũng không đau lắm, chỉ là Phù Ngọc Thu rất ít khi chịu khổ nên hoàn toàn không chịu nổi cơn đau khi bứt lá, khóe mắt còn đọng một giọt lệ.

Y đưa lá cây tới cạnh tiểu Phượng Hoàng rồi nói, "Tặng ngươi đó."

Phượng Ương kinh ngạc: "Ta lấy lá của ngươi làm gì?"

Một cây cỏ tự bứt lá có khác gì Phượng Hoàng tự nhổ lông mình đâu?

Phù Ngọc Thu chỉ mới đứng một lát đã than đau chân, sao có thể chịu nổi cơn đau này chứ?

"Ta chỉ muốn tặng ngươi vật ta quý nhất thôi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phù Ngọc Thu tái nhợt, lúng túng nói, "Ngươi...... ngươi không cần sao?"

Phượng Ương ngỡ ngàng nhìn y.

Thấy tiểu Phượng Hoàng đứng ngây ra, Phù Ngọc Thu còn tưởng hắn không thích lá mình nên hụt hẫng gục đầu xuống như vừa phạm lỗi.

Tiểu Phượng Hoàng chợt nói: "Chờ ta một lát nhé."

Phù Ngọc Thu mờ mịt: "Hả?"

Ở Phượng Hoàng Khư, Phượng Ương đứng trên bậc thang hồi lâu đột nhiên biến về nguyên hình Phượng Hoàng rồi tung cánh bay về phía chân trời bằng tốc độ nhanh nhất.

Hắn bay qua dãy núi Hi Lễ, bay qua Cung Thương Hạp.

Để đến Văn U Cốc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.