Chương trước
Chương sau
Huyền Chúc Lâu là một tòa nhà nhỏ ba tầng ở Phù Quân Châu, vì mới mở nên lầu gỗ mới tinh như được nước mưa cọ rửa, bốn góc mái hiên treo chuông gió hình chim, mỗi khi gió thổi qua nhìn như sắp sải cánh bay đi.

Phượng Ương dẫn Phù Ngọc Thu đến tầng trệt Huyền Chúc Lâu.

Còn chưa đứng vững, Phù Ngọc Thu đã nhảy xuống khỏi ngực hắn rồi lách qua cửa gỗ khép hờ.

Quản sự trẻ tuổi của Huyền Chúc Lâu thoáng sửng sốt, thấy khách vào thì nói ngay: "Quý khách, hôm nay Huyền Chúc Lâu đóng cửa ạ."

Phù Ngọc Thu vọt tới trước bàn gỗ cao, vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Đóng cửa...... Đóng cửa là gì cơ? Ta, ta muốn tìm hai người, tìm giúp ta được không?"

Dù sao quản sự vẫn còn trẻ, bị câu nói không theo lẽ thường của Phù Ngọc Thu làm cho giật mình, lúng túng đáp: "Lâu chủ của chúng ta đã về nhà mấy ngày trước rồi nên giờ không tiếp khách đâu ạ."

Phù Ngọc Thu lo lắng nói: "Nhưng ta gấp lắm, có thể giúp ta được không?"

Quản sự khó xử cực kỳ.

Phù Ngọc Thu vội vàng lấy hết đồ trên người mình bày ra bàn, có linh thủy y không nỡ uống, còn có mấy món đồ chơi nhỏ đem đến từ Văn U Cốc.

"Nhiêu đây...... đủ chưa?"

Quản sự mới vào làm nên ngay cả tên lâu chủ Huyền Chúc Lâu cũng không biết, thấy Phù Ngọc Thu sốt ruột thì nghĩ ngợi giây lát rồi nói: "Ngươi viết tên trước đi, nếu tên đặc biệt không bị trùng nhiều thì đợi lâu chủ về chắc sẽ sớm tìm được thôi."

Phù Ngọc Thu mờ mịt nhìn hắn: "Vậy phải chờ tới lúc nào?"

"Ta...... Ta cũng không biết nữa."

Nhưng dù sao như vậy vẫn tốt hơn chạy lung tung như con ruồi không đầu nên Phù Ngọc Thu lập tức gật đầu.

Quản sự cầm bút hỏi: "Tên gì?"

Phù Ngọc Thu: "Phù Ngọc Khuyết, Phù Bạch Hạc."

Quản sự viết ra hai cái tên rồi đưa cho y một tấm ngọc lệnh Huyền Chúc Lâu mới tinh.

Phù Ngọc Thu thất hồn lạc phách cầm ngọc lệnh quay lại nhìn Phượng Ương với đôi mắt đỏ hoe.

Phượng Ương nhẹ giọng nói: "Tạm thời chúng ta nghĩ cách khác đi."

Phù Ngọc Thu rầu rĩ gật đầu.

Phượng Ương dẫn y rời khỏi Huyền Chúc Lâu, thấy y như người mất hồn thì suy nghĩ giây lát rồi đột nhiên nhắm mắt lại, một tia linh lực Phượng Hoàng loang ra như gợn sóng lăn tăn.

Áo bào Phù Ngọc Thu bị thổi bay phất phơ, mờ mịt ngẩng đầu hỏi: "Gì vậy?"

Phượng Ương yên lặng giơ tay lên.

Phút chốc bên tai vang lên tiếng chim vẫy cánh càng lúc càng lớn, càng lúc càng dày đặc, thậm chí xung quanh còn nổi lên một trận gió mạnh làm áo bào và tóc dài của Phù Ngọc Thu bay phần phật.

Phù Ngọc Thu kinh ngạc ngửa đầu thấy vô số con chim bay đến từ bốn phương tám hướng vây quanh Phượng Ương, loài chim nào cũng có, đủ mọi màu sắc vô cùng rực rỡ.

Phượng Ương gần như triệu tập hết chim chóc ở Phù Quân Châu tới đây, mở mắt ra cười hỏi Phù Ngọc Thu: "Người ngươi muốn tìm có đặc điểm gì?"

Lúc này Phù Ngọc Thu mới hiểu ra Phượng Ương đang giúp mình nên hai mắt càng đỏ hơn, nhớ tới chính sự nên vội nói: "Tháng trước họ có về cốc một chuyến, chắc trên người vẫn còn khí tức linh lực của ta đấy."

Phượng Ương gật đầu rồi truyền âm bằng linh lực Phượng Hoàng.

Lũ chim đồng thanh kêu to một tiếng như đáp lại, sau đó bắt đầu tản ra bốn phương tám hướng.

Phượng Ương thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vuốt nhẹ gò má Phù Ngọc Thu rồi dịu giọng nói: "Đừng khóc."

Giờ Phù Ngọc Thu mới nhận ra mình đang rơi lệ.

Trước đây y rất ghét khóc trước mặt Phượng Ương vì thấy mình quá không có tiền đồ, vô duyên vô cớ để người ta cười nhạo. Nhưng chẳng hiểu sao lần này y nhịn không được để mặc nước mắt tuôn như mưa.

Phượng Ương thoáng do dự rồi tiến lên một bước rụt rè vỗ lưng Phù Ngọc Thu.

Từ nhỏ đến lớn y toàn sống ở nơi không tranh quyền thế như Văn U Cốc, phiền não lớn nhất trong đời chính là tuyết rơi lạnh quá không được ra ngoài chơi, lần này vô tình lạc vào thế gian hỗn loạn, còn gặp thủ phạm giết hại huynh trưởng, có thể làm đến mức này đã tốt lắm rồi.

Phù Ngọc Thu thút thít vùi đầu vào ngực Phượng Ương, hai tay ôm eo hắn.

Phượng Ương cứng đờ giây lát mới nhẹ nhàng vuốt tóc y: "Huynh trưởng ngươi đều là U Thảo à?"

"Không phải." Phù Ngọc Thu lắc đầu nói, "Nhị ca ta là cỏ độc."

Còn Phù Bạch Hạc thì Phù Ngọc Thu không rõ lắm, chỉ biết từ nhỏ đến lớn sau lưng hắn có vô số linh thú lông xù bám theo hít hà.

Phượng Ương sững sờ: "Cỏ độc?"

Hắn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã thấy lũ chim vừa bay đi lại trở về, chỉ là không còn hăng hái vẫy cánh như lúc nãy mà loạng choạng ngã trái ngã phải nhưng vẫn cố bay tới chỗ Phượng Ương.

Hắn chìa tay ra để mấy con chim sẻ đáp xuống lòng bàn tay.

Chim sẻ ỉu xìu mở mắt ra chíp chíp mấy tiếng.

Phượng Ương nhíu mày: "Huyền Chúc Lâu?"

"Chíp."

Phượng Ương nhìn về phía Huyền Chúc Lâu cách đó không xa mà mình vừa rời khỏi.

Cỏ độc mang theo khí tức U Thảo...... sao lại ở Huyền Chúc Lâu chứ?

Phù Ngọc Thu lau khô nước mắt rồi mờ mịt hỏi: "Huyền Chúc Lâu làm sao?"

Phượng Ương vuốt chim sẻ, nhẹ nhàng khử hết khí độc mà chúng hít phải rồi thả chúng bay đi.

"Huyền Chúc Lâu có người ngươi muốn tìm đấy."

Phù Ngọc Thu giật mình, lập tức co chân chạy tới đó.

Cửa Huyền Chúc Lâu lúc nãy khép hờ đã mở rộng, một giọng nói quen thuộc vọng ra từ bên trong.

"Đi tìm thiếu tộc chủ Phượng Hoàng Khư, Phượng Ương —— Ngươi mới nói người kia muốn tìm ai?"

Hai mắt Phù Ngọc Thu sáng lên, là giọng Phù Ngọc Khuyết.

Đúng là tự mò tới cửa mà.

Y hấp tấp chạy lên thềm.

Đúng lúc quản sự trẻ tuổi nói: "Tìm...... Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc ạ."

Phù Ngọc Khuyết: "?"

Phù Ngọc Khuyết nhướng mày, trong lòng chợt nảy ra một suy đoán khó tin.

Chớp mắt tiếp theo, hắn nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng gọi lanh lảnh: "Ca!"

Phù Ngọc Khuyết quay phắt lại.

Phù Ngọc Thu đầm đìa nước mắt lao đến ôm cổ hắn đu lên người rồi gọi to: "Ca ca!"

Phù Ngọc Khuyết: "......"

Quản sự bên cạnh giật nảy mình, không ngờ thiếu niên xinh đẹp lúc nãy thế mà quen biết lâu chủ ư?

Còn là huynh đệ nữa sao?

Phù Ngọc Khuyết sửng sốt hồi lâu mới kéo Phù Ngọc Thu đang bám trên vai mình xuống, sắc mặt u ám tột độ.

Thấy Phù Ngọc Thu còn cười ngốc với mình, Phù Ngọc Khuyết tức đến nỗi toàn thân phát run, lập tức giơ tay lên định cho y một bài học.

Nhưng khi bàn tay sắp rơi xuống gương mặt đầm đìa nước mắt của Phù Ngọc Thu thì hắn ép mình dừng lại rồi nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi ra ngoài Văn U Cốc làm gì?!"

Giờ Phù Ngọc Thu mới nhớ tới chuyện này nên ấp úng nói: "Xin, xin lỗi."

Phù Ngọc Khuyết cực kỳ giận dữ, hai mắt đỏ ngầu, nhìn kỹ sẽ thấy đáy mắt hắn vằn vện tơ máu như đã vất vả bôn ba mấy ngày liền: "Ta đã dặn ngươi thế nào? Không được ra ngoài, không được ra ngoài. Ngươi đã hứa với ta thế nào hả!"

Phù Ngọc Thu sững người, lần đầu tiên thấy Phù Ngọc Khuyết luôn trầm tĩnh ít nói tức giận như vậy, y sợ hãi nắm tay hắn nhưng lại bị hất ra.

"Ca ca......" Y lẩm bẩm, "Ta biết lỗi rồi mà."

Phù Ngọc Khuyết lạnh lùng nói: "Lỗi gì?"

Phù Ngọc Thu lí nhí: "Ta, ta không nên ra ngoài Văn U Cốc để các ngươi lo lắng."

Khi Phượng Ương chạy đến thì thấy cảnh này, hắn nhíu mày bước nhanh tới định giải thích thay Phù Ngọc Thu.

Vừa thấy hắn, con ngươi Phù Ngọc Khuyết lập tức co lại, oán hận nhìn Phượng Ương.

Hắn nhận ra người này chính là thủ phạm lừa Phù Ngọc Thu ra khỏi Văn U Cốc.

Tâm tư Phù Ngọc Thu đơn thuần nên dễ dàng theo người lạ rời khỏi Văn U Cốc, lỡ bị ai phát hiện thân phận U Thảo thì......

Nghĩ đến khả năng này, Phù Ngọc Khuyết như ngã vào hầm băng, tựa như trở lại đêm mưa to gió lớn mấy chục năm trước.

Bất lực, tuyệt vọng......

Còn oán hận mình vì không thể làm được gì.

Nhất thời Phù Ngọc Khuyết hoàn toàn mất lý trí, khói độc liên tục tỏa ra giương nanh múa vuốt bay về phía Phượng Ương.

Phượng Ương khựng lại.

Phù Ngọc Thu kịp phản ứng vội hét lên: "Ca ca, đừng ——"

Y hấp tấp nhào tới chỗ Phượng Ương định dùng thân hình bé nhỏ gầy gò bảo vệ hắn.

Mắt vàng của Phượng Ương phút chốc lóe lên.

Lửa Phượng Hoàng đột nhiên bốc cháy đụng độ với khói độc tạo ra một luồng linh lực càn quét xung quanh.

"Ầm" một tiếng.

Huyền Chúc Lâu vừa được trang hoàng chưa bao lâu suýt biến thành đống đổ nát.

Lửa Phượng Hoàng ngùn ngụt bao quanh hai người chặn lại khói độc bên ngoài.

Phù Ngọc Thu vẫn chưa hoàn hồn, biết khói độc của Phù Ngọc Khuyết lợi hại nên vội kiểm tra xem Phượng Ương có bị trúng độc không.

Phượng Ương vô duyên vô cớ gặp tai bay vạ gió cũng không tức giận mà rũ mắt nhìn y cười nói: "Không sao đâu."

Lúc này Phù Ngọc Thu mới yên tâm, nghe tiếng bước chân sau lưng, y vừa quay đầu lại thì thấy Phù Ngọc Khuyết bước ra từ khói mù hệt như lệ quỷ đến lấy mạng.

"Ca ca!"

Phù Ngọc Khuyết nạt: "Tới đây."

Thấy Phù Ngọc Khuyết như phát điên sắp phóng khói độc ra tiếp, Phù Ngọc Thu vội nói: "Ta gặp kẻ cướp đi U Thảo rồi!"

Quả nhiên Phù Ngọc Khuyết không ngừng tìm kiếm thủ phạm mấy chục năm nay lập tức sững sờ, khói độc quanh người từ từ tan đi.

"Ai?"

"Lão tổ Tiên Minh vừa xuất quan đó." Phù Ngọc Thu vội nói, "Ta thấy thật mà, hắn mặc áo có hình trúc và bông tuyết."

Phù Ngọc Khuyết nhíu mày.

Lão tổ Tiên Minh?

"Còn nữa......" Phù Ngọc Thu cố gắng nói tiếp mà không sợ Phượng Ương biết, "Hình như hắn bị...... bị U Thảo đoạt xá rồi, còn bảo ta đi tìm ngươi nữa."

Con ngươi Phù Ngọc Khuyết đột ngột co lại, trong lòng dậy sóng nhưng không mảy may lộ ra mặt.

Hắn lạnh lùng nhìn Phượng Ương, tạm thời chưa có ý định truy cứu nên chìa tay ra với Phù Ngọc Thu: "Tới đây, về nhà thôi."

Phù Ngọc Khuyết định đến Tiên Minh tìm hiểu thực hư, nhưng lão tổ kia đã tàn nhẫn hái U Thảo có thần trí để làm thuốc thì chưa biết chừng đây chỉ là một cái bẫy mà thôi.

Hắn không muốn để Phù Ngọc Thu mạo hiểm chung với mình.

Việc cấp bách trước mắt là phải đưa y về Văn U Cốc, gia cố lại kết giới rồi tính tiếp.

Phù Ngọc Thu do dự quay đầu nhìn Phượng Ương, trong mắt có chút không nỡ.

Phù Ngọc Khuyết lạnh lùng nói: "Phù Ngọc Thu."

Phù Ngọc Thu đành phải hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói với Phượng Ương: "Vậy, vậy ta về nhà trước đây."

Phượng Ương im lặng, biết hai người vốn không cùng một đường nên chỉ gật đầu.

Phù Ngọc Thu lưu luyến nhìn hắn không rời, đến khi Phù Ngọc Khuyết nóng nảy thúc giục mới chạy tới sợ sệt ôm cánh tay hắn.

Phù Ngọc Khuyết giật dây cột tóc hình Phượng Hoàng trên đầu Phù Ngọc Thu lạnh lùng ném xuống đất, sau đó nhìn Phù Ngọc Thu.

Phù Ngọc Thu được Phù Ngọc Khuyết nuôi từ nhỏ đến lớn nên chỉ cần một ánh mắt hoặc một chữ là có thể hiểu được ý hắn, không dám ngỗ nghịch nên phụng phịu cởi áo bào trên người mình ra.

Y đang định trả lại cho Phượng Ương thì thấy khói độc đen kịt tỏa ra, chỉ trong nháy mắt đã biến áo bào thêu hình Phượng Hoàng thành một nhúm tro đen lả tả rơi xuống từ tay Phù Ngọc Thu.

Phù Ngọc Thu sững sờ, ấm ức nói: "Ca ca......"

Phù Ngọc Khuyết cởi áo bào đen ra khoác lên vai Phù Ngọc Thu rồi lạnh lùng nhìn y.

Phù Ngọc Thu không dám nói tiếp nữa.

Phù Ngọc Khuyết không muốn để y ở lâu bên ngoài nên dặn dò quản sự nấp trong góc mấy câu rồi dắt Phù Ngọc Thu đi ngay.

Phù Ngọc Thu bịn rịn nhìn Phượng Ương, vẫy tay với hắn: "Tạm biệt."

Phượng Ương gượng cười.

Phù Ngọc Thu còn muốn nhìn hắn nhưng Phù Ngọc Khuyết chê y quá chậm chạp nên nóng nảy ôm y vào lòng, bọc kín toàn thân y trong áo bào rộng rồi kéo mũ trùm qua cái đầu vẫn đang cố nhìn ra ngoài khiến tầm mắt hoàn toàn bị che khuất.

Phù Ngọc Thu cãi: "Ta tự đi được mà."

Phù Ngọc Khuyết im lặng lướt gió bay đi.

Phù Ngọc Thu: "A a a —— Cỏ!!"

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương nhận ra Phù Ngọc Khuyết không thích mình nhưng cũng chẳng trách được.

Nếu hắn là huynh trưởng của Phù Ngọc Thu cũng không chịu được cảnh y bị một kẻ xa lạ bắt cóc rồi dấn thân vào nguy hiểm.

Phượng Ương dõi theo hai người đi xa, hồi lâu sau mới buồn bã nhìn đàn chim bay lượn trên cao.

Chim bay tự do nhưng cuối cùng vẫn phải về tổ mà thôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Phù Ngọc Khuyết: Chia rẽ uyên ương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.