Mắt vàng của Phượng Ương hơi tối đi.
Chính hắn...... đã hái cây U Thảo kia sao?
Không còn ai biết tên thật của lão tổ Tiên Minh, chỉ nhớ hắn có tôn hiệu là Hàn Trúc Quân.
Phượng Ương lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng vội vã suy tính.
Không thể để Phù Ngọc Thu thấy người này được, nếu không với tính nóng nảy của y chắc sẽ bất chấp tất cả để liều mạng với hắn.
Hàn Trúc Quân gần như là tu sĩ giỏi nhất thế gian, với linh lực mèo cào của Phù Ngọc Thu chỉ sợ chưa tới gần đã bị đánh cho hồn bay phách tán.
Hắn đã cả gan đến hái vật được thiên đạo ân sủng làm thuốc đột phá thì đâu ngại giết thêm một cây U Thảo.
Phượng Ương cau mày, không còn tôn sùng người này như trước nữa mà thậm chí còn thấy chán ghét.
Vì mục đích mà không từ thủ đoạn, ích kỷ tới cực điểm.
Loại người như hắn cũng có thể đột phá sinh tử quan sao?
Phượng Ương không muốn dây dưa với hắn, chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi để hoàn thành nhiệm vụ Phượng Chủ giao phó, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng vừa quay lại đã thấy Phù Ngọc Thu đến từ lúc nào, đang đứng ở cửa mờ mịt nhìn tới.
Phượng Ương giật mình.
Ánh mắt đờ đẫn của Phù Ngọc Thu rơi vào hoa văn hình trúc xen lẫn bông tuyết trên người Hàn Trúc Quân, toàn thân ngây dại như chưa kịp phản ứng.
Phượng Ương vội vã tiến lên ôm chặt Phù Ngọc Thu sắp hoàn hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/3542988/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.