Phù Ngọc Thu chưa vui được nửa canh giờ đã ỉu xìu nói: "Đau chân quá à."
Phượng Ương nhanh nhẹn cõng y lên rồi nhẹ giọng hỏi: "Ngươi hóa thành người bao lâu rồi?"
Phù Ngọc Thu nghĩ ngợi: "Một hai năm gì đó?"
Phượng Ương im lặng.
Một hai năm mà đi bộ chưa quen nữa sao?
Trẻ con hai tuổi đã biết chạy rồi còn gì.
Phù Ngọc Thu rầu rĩ nói: "Chỉ là ta không thích hình người thôi, nhân loại thật đáng ghét."
"Sao thế?"
Phù Ngọc Thu còn quá nhỏ, cộng thêm mấy ngày nay ở chung với Phượng Ương nên chẳng có chút đề phòng nào, nghe hắn hỏi cũng không giấu diếm mà buồn buồn nói: "Ta...... mọc chung rễ với ta còn có một cây U Thảo nhưng khi ta vừa sinh thần trí thì hắn bị nhân loại hái đi làm thuốc rồi."
Nếu không có Phù Bạch Hạc liều mạng bảo vệ chắc Phù Ngọc Thu cũng khó giữ được mạng.
Phượng Ương nhíu mày.
Hái U Thảo đã sinh thần trí để làm thuốc?
Chẳng lẽ người kia không sợ thiên đạo trách phạt sao?
"Có biết là ai không?"
"Ca ca ta đi điều tra nhưng bao năm nay vẫn chẳng có tin tức gì cả."
"Vậy trên người hắn có...... điểm gì đặc biệt không?"
Phù Ngọc Thu nghĩ ngợi: "Nhị ca ta nói áo hắn có hình trúc rất đặc biệt."
"Đặc biệt thế nào cơ?"
"Hình trúc xen lẫn bông tuyết thì phải? Lúc ấy trời tối quá nên Nhị ca ta không thấy rõ lắm, chỉ biết là hình trúc rất lạ thôi."
Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/3542987/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.