Phù Ngọc Thu nói chơi là chơi.
Đối với y, mọi thứ ở Phượng Hoàng Khư đều vô cùng mới lạ, dù là cung điện nguy nga tráng lệ hay hoa cỏ khác xa Văn U Cốc đều làm Phù Ngọc Thu mê quên lối về.
Hơn nữa tất cả Phượng Hoàng ở Phượng Hoàng Khư đều nhiệt tình hiếu khách, ríu rít vây quanh y hết sức náo nhiệt.
Lần đầu tiên Phù Ngọc Thu gặp nhiều người như vậy nên hơi ngỡ ngàng, quay đầu nhìn Phượng Ương.
Phượng Ương cười với y.
Đám Phượng Hoàng xúm xít vây quanh thấy hai người liếc mắt đưa tình thì dài giọng ồ lên như gặp phải cảnh gì làm người ta thẹn thùng lắm vậy, điều này khiến Phù Ngọc Thu thắc mắc không thôi.
Phù Ngọc Thu chơi ở Phượng Hoàng Khư cả ngày, đến khi màn đêm buông xuống Phượng Ương dẫn y đi thì mấy thiếu niên kia vui vẻ vẫy tay gọi y: "Phu nhân."
Phù Ngọc Thu còn tưởng đây là cách xưng hô đặc biệt ở Phượng Hoàng Khư nên gật đầu đáp lại.
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương bưng lửa Phượng Hoàng trên tay dẫn Phù Ngọc Thu về tẩm điện của mình.
Y vẫn chưa thỏa mãn mà níu áo Phượng Ương líu lo không ngừng: "Sao họ lại gọi ta là phu nhân? Ta họ Phù mà, ta cũng đâu phải người chứ."
Phượng Ương nghẹn họng, vành tai đỏ bừng, hắn nói khẽ: "Đừng nghe họ nói bậy."
Phù Ngọc Thu không hiểu cho lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Vì bị vòng tay Phượng Hoàng cột chung một chỗ nên hai người không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/3542986/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.