Tiểu tổ tông rất yếu đuối.
Phù Ngọc Thu nằm trên lưng Phượng Ương ôm chậu hoa không chịu buông tay, trong chậu còn đựng đất tơi xốp nên hở chút lại rơi xuống rào rào làm áo trắng của Phượng Ương lấm lem vết bẩn.
Cũng may Phượng Ương tốt tính, nếu là người khác chắc đã ném y xuống dập mông.
Cuối cùng Phù Ngọc Thu cũng tìm được tư thế thoải mái, bám vào vai Phượng Ương vỗ bộp bộp rồi tò mò nói: "Ngươi nhìn thì gầy mà khỏe ghê nhỉ."
Phượng Ương không nói gì, chậm rãi đi tới phía trước, chỉ sợ đi nhanh một chút sẽ làm tiểu tổ tông này văng xuống.
Đây là lần đầu tiên Phù Ngọc Thu ra khỏi Văn U Cốc nên nhìn gì cũng thấy mới mẻ, liên tục cựa quậy trên lưng Phượng Ương nhìn trái ngó phải.
Nhưng chung quanh dãy núi Hi Lễ đều là rừng rậm chẳng có gì đẹp, Phù Ngọc Thu ngắm cảnh một hồi đã chán, lười biếng dựa vào vai Phượng Ương hàm hồ nói: "Ngươi tên gì thế?"
Phượng Ương nói tên mình ra.
"Ương là mầm nhỏ ấy à?"
"Không phải, Ương trong tai ương."
"Í." Phù Ngọc Thu nhíu mày, "Sao cha mẹ ngươi lại đặt cho ngươi tên xấu quá vậy?"
"Hôm ta phá vỏ, trưởng lão tộc Uyên Sồ nói ta là hung tinh gây họa, làm hại tam giới, tàn sát bốn tộc." Phượng Ương cười nói, "Cha mẹ ta không tin mấy lời nhảm nhí này nhưng bốn tộc khác lại làm ầm lên, mẫu thân ta...... chắc muốn nổi loạn nên lấy tên "Ương" đặt cho ta, muốn để bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/3542985/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.