Chương trước
Chương sau
Tiểu tổ tông rất yếu đuối.

Phù Ngọc Thu nằm trên lưng Phượng Ương ôm chậu hoa không chịu buông tay, trong chậu còn đựng đất tơi xốp nên hở chút lại rơi xuống rào rào làm áo trắng của Phượng Ương lấm lem vết bẩn.

Cũng may Phượng Ương tốt tính, nếu là người khác chắc đã ném y xuống dập mông.

Cuối cùng Phù Ngọc Thu cũng tìm được tư thế thoải mái, bám vào vai Phượng Ương vỗ bộp bộp rồi tò mò nói: "Ngươi nhìn thì gầy mà khỏe ghê nhỉ."

Phượng Ương không nói gì, chậm rãi đi tới phía trước, chỉ sợ đi nhanh một chút sẽ làm tiểu tổ tông này văng xuống.

Đây là lần đầu tiên Phù Ngọc Thu ra khỏi Văn U Cốc nên nhìn gì cũng thấy mới mẻ, liên tục cựa quậy trên lưng Phượng Ương nhìn trái ngó phải.

Nhưng chung quanh dãy núi Hi Lễ đều là rừng rậm chẳng có gì đẹp, Phù Ngọc Thu ngắm cảnh một hồi đã chán, lười biếng dựa vào vai Phượng Ương hàm hồ nói: "Ngươi tên gì thế?"

Phượng Ương nói tên mình ra.

"Ương là mầm nhỏ ấy à?"

"Không phải, Ương trong tai ương."

"Í." Phù Ngọc Thu nhíu mày, "Sao cha mẹ ngươi lại đặt cho ngươi tên xấu quá vậy?"

"Hôm ta phá vỏ, trưởng lão tộc Uyên Sồ nói ta là hung tinh gây họa, làm hại tam giới, tàn sát bốn tộc." Phượng Ương cười nói, "Cha mẹ ta không tin mấy lời nhảm nhí này nhưng bốn tộc khác lại làm ầm lên, mẫu thân ta...... chắc muốn nổi loạn nên lấy tên "Ương" đặt cho ta, muốn để bọn họ xem rốt cuộc ta có phải tai họa hay không."

Phù Ngọc Thu bực bội nói: "Nhảm nhí vớ vẩn, sao lại nói ngươi là tai họa chứ? Lúc đó ngươi vẫn còn trong trứng mà."

Phượng Ương bị tính trẻ con của y chọc cười: "Đúng vậy."

Phù Ngọc Thu ho khan một tiếng rồi nói: "Ta tên Phù Ngọc Thu."

"Ta biết, tên hay lắm."

Chưa có ai khen tên mình hay nên Phù Ngọc Thu vui vẻ đến nỗi mũi chân vểnh lên, bắt đầu tán gẫu với Phượng Ương.

"Ngươi đến Văn U Cốc làm gì vậy?"

"Đuổi bắt Kim Ô."

"Vậy đuổi kịp không?"

"Ừ, kịp rồi."

Chiếc vòng vàng trên cổ tay Phù Ngọc Thu bị xóc nảy kêu leng keng, y giơ tay lên ngắm nghía dưới ánh nắng xuyên qua kẽ lá rồi hỏi: "Cái này đẹp thật, là pháp khí à?"

"Ừ."

Phù Ngọc Thu có muôn vàn câu hỏi nên huyên thuyên mãi không dứt, nhưng Phượng Ương vẫn bình tĩnh nhẫn nại trả lời y từng câu một.

Cuối cùng Phù Ngọc Thu ngại ngùng nằm trên lưng Phượng Ương yên lặng ngẩn người.

Phượng Ương đi rất nhanh, thừa dịp Phù Ngọc Thu ngủ gật, hắn di chuyển bằng linh lực đến ngoài Phượng Hoàng Khư trong nháy mắt.

Phù Ngọc Thu bị xóc nảy nhẹ mơ màng tỉnh lại, có lẽ y vừa nằm mơ nên mở mắt ra lầm bầm lầu bầu: "Ca ca! Ta, ta không ra ngoài Văn U Cốc đâu! Vẫn đang ở nhà mà."

Phượng Ương: "......"

Phù Ngọc Thu lẩm bẩm mấy câu rồi tỉnh hẳn, y dụi mắt, vì buồn ngủ nên giọng nói mềm nhũn: "Đến rồi à?"

"Ừ."

Phượng Ương đặt y xuống, quay đầu thấy Phù Ngọc Thu nằm trên lưng người khác mà vẫn ngủ ngon lành làm quần áo xộc xệch, tóc đen rối bù, hắn hơi do dự rồi đưa tay kéo lại áo bào rộng trễ xuống vai Phù Ngọc Thu.

Cả Văn U Cốc rộng lớn chỉ có hai người Phù Ngọc Thu và Âm Đằng, Phù Ngọc Thu lại không thể thường xuyên đến tìm cha y chơi, ở nhà một mình nên hoàn toàn không thèm để ý quần áo có che kín người hay không, ngay cả áo cũng lấy của Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết.

Phượng Ương sửa áo cho y, cổng Phượng Hoàng Khư cũng vừa mở ra.

Mấy con Phượng Hoàng nhanh nhẹn bay tới, thấy Phượng Ương thì hóa thành người vui vẻ nói: "Thiếu tộc chủ về rồi!"

Phượng Ương mỉm cười với họ.

Mấy thiếu niên thiếu nữ xúm lại mồm năm miệng mười hỏi: "Thiếu tộc chủ, con Kim Ô cuối cùng sao rồi ạ?!"

"Chắc ngài đại phát thần uy nghiền nó thành tro rồi đúng không?"

"Tộc chủ đang tìm ngài đấy ạ, nói là có việc quan trọng muốn giao phó."

Phượng Ương trả lời từng người.

Sau đó một thiếu niên kinh hãi nói: "Đây là ai thế ạ?"

Sự háo hức phấn khởi lắng xuống, mọi người nhìn lại thì thấy một thiếu niên có gương mặt diễm lệ đang tò mò nhìn họ.

Đám người quay sang nhìn nhau, sau đó ồ lên xôn xao.

"Thiếu tộc chủ thế mà dẫn một thiếu niên xinh đẹp về sao!?"

"A a a thiếu tộc chủ biết yêu rồi!"

"Mau bẩm báo Phượng Chủ đi, thiếu tộc chủ sắp hợp tịch rồi!"

Hai con Phượng Hoàng hớn hở bay đi bẩm báo Phượng Chủ.

Phượng Ương: "......"

Hắn muốn cản cũng không kịp.

Phượng Ương bất đắc dĩ đuổi mấy người còn nán lại xem kịch đi rồi quay sang nói với Phù Ngọc Thu: "Đừng để ý."

Vẻ mặt Phù Ngọc Thu đầy hiếu kỳ: "Để ý gì cơ?"

Bắt gặp ánh mắt ngây thơ của y, Phượng Ương đột nhiên nghẹn lời.

Dường như thiếu niên này đã ở Văn U Cốc từ nhỏ đến giờ, nhìn tuổi tác cũng không lớn, chắc hợp tịch là gì cũng chẳng biết.

Nghĩ vậy Phượng Ương chợt thấy áy náy như mình làm hư con ngoan nhà người ta.

Giọng hắn càng nhẹ hơn: "Đi thôi, theo ta đến gặp Phượng Chủ."

Phượng Ương đưa tay muốn chỉ đường cho y nhưng Phù Ngọc Thu lại hiểu sai ý, thấy hắn giơ tay lên thì lập tức nắm lấy.

Phượng Ương: "?"

Tay Phù Ngọc Thu nhỏ hơn tay Phượng Ương, vừa mát vừa mềm, khi nắm tựa như đụng vào một khối ngọc thạch thượng đẳng.

Thấy Phượng Ương cứng đờ tại chỗ, Phù Ngọc Thu ngờ vực hỏi: "Sao thế, không đi à?"

"......" Phượng Ương nói, "Ừ, đi thôi."

Phượng Ương nắm tay Phù Ngọc Thu đến đại điện Phượng Chủ, trên đường đi có rất nhiều Phượng Hoàng rúc trong góc nhìn lén với vẻ mặt tinh nghịch mờ ám.

Chỉ đi từ cổng Phượng Hoàng Khư đến đại điện Phượng Chủ mà tất cả Phượng Hoàng đều biết thiếu tộc chủ nhà mình dẫn về một thiếu niên xinh đẹp, nghe nói sắp hợp tịch thành hôn rồi.

Thật đáng mừng, thật đáng mừng.

Phù Ngọc Thu hoàn toàn không biết mình đã thành "Thiếu tộc chủ phu nhân", Phượng Hoàng Khư có quá nhiều thứ mới lạ khiến y quả thực nhìn không xuể, ngắm cái này chưa xong đã có cái mới xuất hiện, ngay cả phong cảnh cũng không phải hoa cỏ bạt ngàn nhìn đến phát ngấy như ở Văn U Cốc.

Nếu không phải có việc gấp thì Phù Ngọc Thu đã buông tay Phượng Ương chạy đi chơi quên hết trời đất.

Chẳng mấy chốc đại điện Phượng Chủ đã ở ngay trước mắt.

Phượng Ương cung kính gật đầu: "Phụ thân."

Cổng lớn cung điện từ từ mở rộng ra hiệu cho hắn vào.

Phượng Ương kéo Phù Ngọc Thu bước vào.

Nơi ở của tộc chủ Phượng Hoàng tất nhiên là vàng son lộng lẫy, khắp nơi đều có hoa văn Phượng Hoàng, cột vàng chạm trổ cao sừng sững như được Long tộc dâng tặng, khắc hình Phượng Hoàng lộng lẫy tinh xảo giương cánh muốn bay sinh động như thật.

Phượng Ương dẫn Phù Ngọc Thu vào giữa đại điện cung kính hành lễ.

"Khấu kiến phụ thân."

Tộc chủ Phượng Hoàng Khư ngồi nghiêm trên ghế, gương mặt cực kỳ giống Phượng Ương, thần sắc nghiêm nghị, toàn thân toát ra uy lực khiến người ta phải thần phục theo bản năng.

Nhưng Phù Ngọc Thu không hề sợ hãi.

Phù Bạch Hạc từng nói với y Phượng Chủ ở Phượng Hoàng Khư là người rất tốt, nhờ có ông nên hạ giới mới được yên bình như vậy.

Ý nghĩ này đã ăn sâu trong đầu nên dù gặp Phượng Chủ có cảm giác áp bách cực mạnh thì Phù Ngọc Thu vẫn cảm thấy ông không phải kẻ xấu độc ác.

Phượng Ương thấy Phù Ngọc Thu háo hức nhìn Phượng Chủ thì nín thở, lén lút kéo áo y ra hiệu đừng nhìn chằm chằm vào ông nữa.

Phù Ngọc Thu giật mình, vội vàng bắt chước Phượng Ương hành lễ: "Khấu kiến cha...... Khấu kiến Phượng Chủ ạ."

Phượng Ương: "......"

Phượng Chủ hờ hững nói: "Đây là tiểu đạo lữ của con à?"

Phượng Ương: "?"

Phù Ngọc Thu nghi hoặc.

Vành tai Phượng Ương phút chốc đỏ lên, vội nói ngay: "Không phải đâu ạ!"

Phượng Chủ nhíu mày tỏ vẻ thất vọng: "Xảy ra chuyện gì?"

Phượng Ương vội vàng kể lại chuyện bắt nhầm Phù Ngọc Thu.

Phượng Chủ "xùy" một tiếng.

Phượng Ương bối rối ngẩng đầu: "Phụ thân?"

Phụ thân nghiêm khắc của hắn vừa mới cười sao?

Phượng Chủ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nói: "Thế mà cũng bắt nhầm được à?"

Phượng Ương lập tức cảm thấy mình gặp ảo giác nên cung kính nói: "Là lỗi của Phượng Ương, xin phụ thân trách phạt."

Phượng Chủ không để ý tới hắn mà dời mắt sang Phù Ngọc Thu: "Cháu là U Thảo giáng linh ở Văn U Cốc đúng không?"

"Dạ." Trên người Phù Ngọc Thu khoác áo bào trắng thêu hình Phượng Hoàng của Phượng Ương, vạt áo quết đất, tuy gương mặt non nớt có vẻ chưa trải đời nhiều nhưng không hề luống cuống.

"Lần này con ta sơ suất để cháu gặp phải tai bay vạ gió." Phượng Chủ vừa dứt lời thì một chiếc lông Phượng Hoàng bay đến trước mặt Phù Ngọc Thu, "Nếu không chê thì nhận lấy vật này đi, nó sẽ bảo vệ cháu cả đời bình an."

"Dạ." Phù Ngọc Thu cũng không khách khí cầm lấy rồi tiện tay cắm lên tóc.

Phượng Chủ: "......"

Đứa nhỏ này thật đặc biệt.

Ông thu lại ánh mắt, vô tình nhìn thoáng qua con mình mới phát hiện Phượng Ương luôn né tránh tình cảm nam nữ như tránh tà đang nhìn chăm chú thiếu niên xinh đẹp này, trong mắt vàng lộ ra ánh sáng hiền hòa không dễ phát hiện.

Phượng Chủ khẽ nheo mắt.

Nhận ra Phượng Chủ đang nhìn mình, Phượng Ương vội vàng thu hồi ánh mắt rồi lúng túng hỏi: "Phụ thân, vòng tay Phượng Hoàng này làm sao mở ra ạ?"

Phượng Chủ thờ ơ nói: "Sao ta biết được?"

Phượng Ương: "......"

"Đây là vật mẫu thân làm riêng cho con, chờ nàng về rồi tính."

Phượng Ương vội hỏi: "Chừng nào mẫu thân mới về ạ?"

"Chắc phải mấy ngày nữa."

Phượng Ương tái mặt.

Chẳng lẽ mấy ngày tới hắn và Phù Ngọc Thu phải giữ nguyên dạng này sao?

"Phụ thân...... có thể tìm cách khác không ạ?" Phượng Ương ôm một tia hy vọng cuối cùng, "Chẳng phải ngài có chuyện quan trọng cần con làm sao ạ?"

Phượng Chủ thản nhiên nói: "Lão tổ Tiên Minh bế quan nhiều năm mấy ngày nữa sẽ xuất quan, Tiên Minh mở tiệc lớn mời người các tộc đến chúc mừng, còn mấy ngày nữa mà gấp làm gì?"

Phượng Ương sững sờ: "Là người duy nhất ở hạ giới tu luyện linh lực lạnh đạt đến cảnh giới sao ạ?"

"Ừ."

Phượng Chủ phiền lòng nói: "Lui ra đi."

Phượng Ương muốn nói thêm nhưng thấy Phượng Chủ đứng dậy muốn đi nên đành phải cung kính hành lễ.

"Dạ, Phượng Ương cáo lui."

Phù Ngọc Thu còn hồn nhiên vẫy tay với Phượng Chủ: "Tạm biệt ạ."

Phượng Chủ cổ quái nhìn thoáng qua Phù Ngọc Thu rồi quay đầu âm thầm mỉm cười, không để bất kỳ ai phát hiện ra.

Ông rời khỏi đại điện rồi băng qua hành lang về nội điện.

Rèm châu rũ xuống bị gió thổi phát ra tiếng lách cách.

Trong phòng trà ở nội điện, một con Phượng Hoàng trắng như tuyết đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

—— Chính là mẫu thân Phượng Ương.

Phượng Chủ chậm rãi đi tới phất vạt áo ngồi xuống, nghĩ ngợi giây lát rồi hóa thành một con Phượng Hoàng lộng lẫy dựa sát vào Phượng Hoàng trắng muốt.

Bạch Phượng mở mắt ra nín cười hỏi: "Sao lại gạt nó thế?"

Bà đã nghe hết cuộc trò chuyện lúc nãy.

Phượng Chủ dùng mỏ chải lông cho Bạch Phượng rồi thản nhiên nói: "Đứa bé kia chắc là biết yêu thật rồi."

Bạch Phượng: "Ồ? Là sao?"

"Ánh mắt nó nhìn U Thảo khác lắm."

Bạch Phượng nín cười: "Nhưng cũng đâu thể ép buộc hai đứa ở bên nhau được, tình yêu còn phải xem duyên phận nữa."

Phượng Chủ nói: "Nếu ta tháo chiếc vòng kia ra thì với tính tình gò bó theo khuôn phép của Phượng Ương chắc chắn sẽ đưa người ta về, còn duyên phận gì nữa chứ?"

Bạch Phượng cười không ngừng.

"Thôi được rồi." Phượng Chủ cũng thấy mình ép duyên như vậy không tốt lắm nên dụi đầu vào cổ Bạch Phượng nói, "Ngày mai nàng tháo vòng cho hai đứa nó đi."

***

Phượng Ương không hề hay biết phụ thân đang hao tâm tổn trí vì chuyện hệ trọng cả đời của mình, hắn nhẹ nhàng trấn an Phù Ngọc Thu: "Mẫu thân ta...... bình thường không rời Phượng Hoàng Khư lâu quá đâu, chắc mai sẽ về thôi."

Lần đầu tiên Phù Ngọc Thu rời khỏi Văn U Cốc một mình, chắc trong lòng đang hoang mang lắm.

Rõ ràng mình đã hứa chỉ cần nửa ngày là có thể tháo vòng tay nhưng giờ lại nuốt lời, chắc Phù Ngọc Thu sẽ càng giận hơn......

Còn chưa nghĩ xong thì hai mắt Phù Ngọc Thu đã lóe sáng như sao, y nắm cánh tay Phượng Ương, toàn thân tràn đầy háo hức vui vẻ như sắp được đi chơi.

Y hớn hở nói: "Vậy ta sẽ được ở lại Phượng Hoàng Khư chơi thêm một ngày nữa đúng không?"

Phượng Ương: "......"

Tác giả có lời muốn nói:

Phượng Hoàng Khư: Loan tin thiếu tộc chủ và tiểu đạo lữ của hắn đêm nay sẽ cùng giường chung gối đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.