Phượng Ương lâm vào trầm tư.
Thấy Âm Đằng định xông tới nện mình, Phượng Ương vội nói: "Ta có thể đền bù."
Nói xong hắn lập tức hối hận.
Nếu sai lầm có thể đền bù thì trên đời đâu còn oán hận nữa.
Hai thiếu niên này nhìn quá đặc biệt, có lẽ không chỉ "đền bù" là xong......
Đang nghĩ ngợi thì hắn thấy Âm Đằng buông xuống chậu hoa đang giơ cao rồi nghiêm mặt nói: "Ngươi muốn đền gì hả?"
Phượng Ương: "......"
Phù Ngọc Thu nổi quạu: "Dây leo!"
Âm Đằng hậm hực nói: "Ta đòi hắn ít đồ ăn thì đã sao, tự hắn nói muốn đền mà!"
Phù Ngọc Thu ầm ĩ: "Còn đồ uống nữa!"
Âm Đằng bảo Phượng Ương: "Đúng vậy, đem hết đồ ăn thức uống của ngươi ra đền đi!"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương một lời khó nói hết, đành phải chậm rãi lấy đồ ra khỏi túi trữ vật của mình.
Thiếu tộc chủ Phượng Hoàng Khư có rất nhiều đồ tốt, lấy bừa một món cũng là thứ ngàn vàng khó kiếm ở tam giới, đây là lần đầu tiên Phượng Ương làm người khác chịu thiệt như thế nên không hề tiếc của mà lấy ra cả đống bảo vật quý hiếm.
Linh dược, linh đan, còn có linh thủy màu mã não.
Dường như Phù Ngọc Thu cảm thấy kiểu đền bù này quá trẻ con nên nhíu mày bảo Âm Đằng: "Nhưng cha ơi, chân con đau quá à."
Âm Đằng đã quá rành tính xấu của y, hừ một tiếng rồi ồm ồm nói: "Ngươi yếu như sên ấy, bị đụng một cái đã hét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/3542984/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.