Dãy núi Hi Lễ.
Đại thụ chót vót che khuất bầu trời như một bàn tay khổng lồ cố với lên không trung, mỗi chiếc lá đều ra sức hấp thu ánh nắng.
"Ầm ầm!"
Đột nhiên một loạt âm thanh kinh thiên động địa vang vọng khắp núi rừng.
Cây già đang nghỉ ngơi phơi nắng bị chấn động suýt bật gốc, vội vàng cắm chặt rễ rồi mở mắt ra nhìn, chỉ thấy lửa hừng hực sắp ập vào mặt.
Cây già: "???"
Kẻ nào thất đức phóng hỏa đốt rừng vậy hả?!
Cây già vội vàng bứng rễ ra khỏi đất nhưng nó đã cắm rễ ở đây quá lâu nên cành lá rậm rạp, thân cây nặng nề không thể nói bứng là bứng ngay được.
Trơ mắt nhìn đám lửa có thể đốt mình cháy khét kia tới gần, cây già vô thức nhắm tịt mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu lảnh lót của Phượng Hoàng.
Sau đó là tiếng linh lực va chạm kịch liệt.
Cây già do dự hé mắt ra, con ngươi hơi co lại.
Đám lửa hừng hực kia mới lan tới trước mặt mình nửa trượng đã bị chặn đứng, nếu chậm thêm chút nữa e là cây già mấy trăm năm đã cháy thành than.
Cây già sợ hãi chậm chạp ngẩng đầu nhìn.
Một con Phượng Hoàng có bộ lông lộng lẫy bay vút giữa không trung như đang đấu đá với thứ gì đó tỏa ánh vàng rực rỡ.
Thứ vàng chói kia thỉnh thoảng thả một quả cầu lửa lao thẳng xuống dãy núi Hi Lễ bên dưới —— Chính là đám lửa suýt rơi trúng cây già lúc nãy.
Dường như linh lực Phượng Hoàng đang ngăn chặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/877331/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.