Chương trước
Chương sau
Kết giới ở Văn U Cốc càng lợi hại hơn lần trước như muốn canh phòng cẩn mật không cho Phù Ngọc Thu ra ngoài nữa.

Phượng Ương nhanh nhẹn bay tới rồi đưa tay chạm vào kết giới trong suốt trước mặt.

Nhưng vừa đụng vào chợt có cảm giác như bị sét đánh.

Phượng Ương nhíu mày.

Mặc dù có thể dùng linh lực Phượng Hoàng hóa giải cảm giác nóng rực nhưng lòng bàn tay vẫn bỏng rát như bị kim đâm.

Phượng Ương thu tay về, sửa lại vạt áo xộc xệch rồi kiên nhẫn đợi một lát.

Chẳng bao lâu sau Phù Ngọc Thu đã theo tiểu Phượng Hoàng chíp chíp bay trước dẫn đường thở hồng hộc chạy tới.

Phượng Ương vội cười với y.

Thấy hắn Phù Ngọc Thu mừng rỡ loạng choạng chạy tới thật nhanh như muốn lao vào lòng hắn.

Phượng Ương giật mình nói ngay: "Có kết giới đấy!"

Kết giới ngăn cách mọi âm thanh nên Phù Ngọc Thu hoàn toàn không nghe được, chỉ thấy Phượng Ương sốt ruột nói gì đó, y muốn tới gần nghe cho rõ nên càng chạy nhanh hơn.

Thấy Phù Ngọc Thu sắp va vào kết giới trong suốt, Phượng Ương vội vàng thúc giục tiểu Phượng Hoàng.

Tiểu Phượng Hoàng vừa bay lên cản vừa chíp chíp: "Có kết giới, đừng chạy!"

Lúc này Phù Ngọc Thu mới hiểu ra nhưng không kịp thắng lại nữa, cố gắng nửa ngày vẫn đâm sầm vào đó.

Cũng may cuối cùng tiểu Phượng Hoàng bay lên xòe cánh ra che trán Phù Ngọc Thu, dùng thân mình đệm cho y mới không làm đầu y vốn đã ngốc còn bị đụng ngốc hơn.

Phù Ngọc Thu chỉ thấy trán mình như bị lửa xoa nhẹ một cái, sau khi miễn cưỡng bám vào kết giới mới dừng lại, mặc dù chưa hoàn hồn nhưng vẫn tươi cười với Phượng Ương.

Y bám vào kết giới háo hức nhìn Phượng Ương: "Sao ngươi không vào?"

Phượng Ương lợi hại như vậy chắc có thể vượt qua kết giới như lần trước chứ nhỉ?

Trong mắt Phù Ngọc Thu tràn đầy chờ mong.

Lần trước Phượng Ương bất đắc dĩ mới tự tiện xông vào kết giới, còn lần này lại không có lý do gì, huống hồ Phù Ngọc Thu đã bị phạt nặng nên hắn không muốn phá hỏng kết giới để Phù Ngọc Khuyết về mắng Phù Ngọc Thu nữa.

"Không sao." Phượng Ương mượn tiểu Phượng Hoàng trò chuyện với Phù Ngọc Thu, "Ta ở ngoài cũng được."

Phù Ngọc Thu thất vọng nói: "Hả? Không vào sao?"

Ngay cả Phù Ngọc Thu cũng bị kết giới này chặn lại, với linh lực mèo cào của y hoàn toàn không biết làm sao ra ngoài, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu ôm tiểu Phượng Hoàng xoa xoa.

Phượng Ương nói chuyện với y: "Ca ca ngươi đi rồi à?"

"Ừ, đi tìm lão tổ kia rồi."

Mặc dù vẫn đang ở Văn U Cốc nhưng Phù Ngọc Thu chẳng thấy buồn chán chút nào, y khoanh chân ngồi dưới đất cong mắt hỏi: "Chừng nào ngươi đi?"

Phượng Ương cũng ngồi xuống rồi nói: "Tạm thời ta chưa có việc gì...... Lúc nào đi cũng được cả."

Nói xong hắn lại ảo não vì câu này quá thẳng thắn, nghe cứ như đang có mưu đồ làm loạn vậy.

Nhưng Phù Ngọc Thu đâu hiểu "mưu đồ làm loạn" viết thế nào, nghe vậy càng vui hơn: "Tốt quá rồi tốt quá rồi!"

Phượng Ương nhìn y.

Đôi mắt Phù Ngọc Thu tràn ngập ánh sáng rực rỡ như ngôi sao rơi xuống hồ đêm, đẹp đến nỗi khiến người ta vô thức sa vào đó.

Phượng Ương bần thần nhìn đôi mắt xinh đẹp kia hồi lâu rồi đột nhiên cúi đầu xuống.

Phù Ngọc Thu không hề ngượng ngùng mà còn hăng hái nhìn vào mắt vàng của Phượng Ương, thấy hắn đột ngột cúi đầu như thấy thứ gì không nên thấy thì ngờ vực hỏi: "Sao vậy, ngươi thấy gì à?"

Y quay người nhìn ra sau: "Có gì vui sao?"

Phượng Ương: "......"

Tim Phượng Ương vẫn đang đập thình thịch như có một chú nai con vừa chạy lung tung vừa gặm cỏ.

Phù Ngọc Thu chỉ muốn chơi, sau khi niềm vui được gặp Phượng Ương lắng xuống mới nhớ ra chuyện chính, cầm lá mình lắc lắc với hắn: "Ngươi có cần nữa không?"

Chiếc lá này hái xuống cũng không thể gắn lại nữa, Phượng Ương vội ho một tiếng rồi nói: "Cần chứ......."

Phù Ngọc Thu mím môi cố ngăn mình cười ngây ngô rồi vui vẻ đưa lá cho hắn.

Phượng Ương chìa tay ra nửa chừng mới nhớ có kết giới ngăn cản nên đành nói: "Ngươi đưa cho tiểu Phượng Hoàng đi."

Phù Ngọc Thu lập tức đưa lá cho tiểu Phượng Hoàng.

Tiểu Phượng Hoàng chíp chíp ngậm chiếc lá óng ánh kia rồi vẫy cánh bay qua kết giới đặt lá vào lòng bàn tay Phượng Ương, sau đó hóa thành một chiếc lông vũ biến mất tại chỗ.

Phượng Ương cẩn thận cất kỹ lá cây, nghĩ ngợi giây lát rồi lấy từ trong tay áo ra một chiếc lông vũ luôn mang theo người.

Chiếc lông này dài hơn chiếc lúc nãy, có vẻ như là lông đuôi, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng đỏ vàng rực rỡ.

Phượng Ương khẽ buông tay, lông đuôi hóa thành một con Phượng Hoàng hư ảo giương cánh bay qua kết giới.

Con Phượng Hoàng này không giống tiểu Phượng Hoàng non nớt kia mà tương tự như nguyên hình của Phượng Ương, lộng lẫy kiêu sa, nhất cử nhất động đều toát ra vẻ cao quý tự nhiên mà có.

Phù Ngọc Thu tò mò hỏi: "Đây cũng là lông vũ à?"

Mắt vàng của Phượng Ương lóe lên, con Phượng Hoàng hư ảo kia lập tức tan biến rồi hóa thành lông đuôi xinh đẹp nhẹ nhàng rơi vào tay Phù Ngọc Thu.

"Đây là......" Phượng Ương do dự hồi lâu mới ho khan nói, "Tộc Phượng Hoàng khi trưởng thành sẽ trải qua một lần tắm trong lửa và mọc ra lông đuôi mới, đây là...... chiếc lông thay thế đấy."

Phù Ngọc Thu nghiêng đầu: "Ồ? Tặng cho ta sao?"

Phượng Ương gật đầu.

Lông đuôi Phượng Hoàng cực kỳ quý hiếm.

Sau khi Phượng Hoàng ở Phượng Hoàng Khư thành niên thường lấy lông đuôi làm pháp khí hoặc binh khí, hoặc là thu nạp linh lực trong đó để tu luyện, trước đây Phượng Ương vẫn luôn suy nghĩ nên làm gì với chiếc lông đuôi quan trọng này, giờ lại chẳng chút do dự tặng cho người khác.

Phù Ngọc Thu vốn thích đồ đẹp nên nghe vậy lập tức nhảy cẫng lên reo hò, giơ cao lông đuôi dưới nắng ngắm nghía, cảm thấy chiếc lông vũ rực rỡ này đẹp hơn tất cả mọi thứ trên đời.

Thấy y thích thú như vậy, Phượng Ương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hai người một vào không được một ra không được nên dứt khoát ngồi đối diện nhau chuyện trò huyên thuyên, đôi khi chẳng ai nói lời nào cũng không thấy buồn chán.

Màn đêm buông xuống rất mau.

Phù Ngọc Thu tiếc nuối hỏi: "Có phải ngươi sắp về rồi không?"

Lúc này Phượng Ương mới nhận ra trời đã tối, thấy Phù Ngọc Thu lưu luyến không muốn mình đi, hắn buột miệng nói: "Ta không về đâu."

Hai mắt Phù Ngọc Thu sáng rực, đứng dậy nói: "Ngươi ở đây chờ ta nhé, ta sẽ quay lại ngay."

Nói xong y hớn hở chạy đi.

Phượng Ương kiên nhẫn đợi.

Một khắc đồng hồ sau, Phù Ngọc Thu mới thở hồng hộc từ xa chạy tới, trong ngực ôm một đống đá nặng trĩu, mệt đến nỗi hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi.

Phượng Ương chưa bao giờ thấy loại đá này, cũng không biết nó để làm gì nên tò mò hỏi: "Đây là gì vậy?"

Phù Ngọc Thu thả đống đá rơi xuống lộp độp, có mấy viên nhanh như chớp lăn ra ngoài kết giới đụng vào chân Phượng Ương.

"Hỏa Nham gia gia cho ta đó!"

Phù Ngọc Thu cực kỳ đắc ý, lúc ở ngoài Văn U Cốc trên đường đi Phượng Ương toàn giới thiệu cho y biết đây là cái gì kia là cái gì, rốt cuộc y có thể đem ra thứ Phượng Ương chưa từng thấy để khoe khoang rồi.

Y mệt đến nỗi gò má ửng đỏ nhưng nỗi hào hứng vẫn không hề giảm đi, đôi mắt sáng lấp lánh, cầm hai hòn đá lên.

"Nhìn cho kỹ nhé."

Phượng Ương nghiêm túc chuẩn bị xem.

Phù Ngọc Thu nhanh nhẹn cầm hai hòn đá đụng nhau một cái rồi tung lên trời.

Nhưng y quá đắc ý nên nhất thời quên khống chế lực ném, hòn đá không nổ mà rơi thẳng xuống đầu y.

Phù Ngọc Thu: "......"

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương nhịn không được phì cười: "Ngươi muốn ta xem cái này à?"

Mặt Phù Ngọc Thu đỏ rần, vội vàng xua tay: "Không phải không phải, cái này không tính, làm lại nè."

Trên mặt Phượng Ương tràn đầy ý cười.

Phù Ngọc Thu muốn chứng tỏ mình nên bừng bừng khí thế cầm đá lên.

Lần này y vận hết sức lực ném mạnh lên trời.

Phượng Ương mỉm cười nhìn theo.

Chỉ trong tích tắc, đá lửa bỗng nhiên nổ tung trên bầu trời tối đen, pháo hoa óng ánh rơi xuống giữa đêm như dòng sông đen thẫm, khuấy động những gợn sóng còn sót lại.

Phượng Ương phút chốc mở to mắt.

Thấy Phượng Ương nhìn không chớp mắt, rốt cuộc Phù Ngọc Thu cũng thấy mình hữu dụng, đắc ý hỏi: "Đẹp lắm đúng không?"

Đến khi pháo hoa tan biến, Phượng Ương mới cúi xuống gật đầu: "Ừ."

Phù Ngọc Thu càng vui vẻ hơn, hào phóng huơ tay một vòng quanh đống đá trên mặt đất: "Nếu ngươi thích thì chỗ này là của ngươi hết đó!"

Y thích nhất là lá cây của mình, còn có pháo hoa của Hỏa Nham gia gia nữa.

Phượng Ương nhìn chăm chú vào đôi mắt tràn ngập ỷ lại và yêu thích không hề che giấu của Phù Ngọc Thu, trái tim lại mất khống chế rung động.

Phù Ngọc Thu sợ Phượng Ương không biết cách làm nên bắt đầu dạy hắn thả pháo hoa.

Hai người cứ thế vừa nói chuyện phiếm vừa thả pháo hoa trên rìa kết giới suốt đêm.

Mãi đến gần sáng Phù Ngọc Thu vẫn chưa thấy đủ, một chút buồn ngủ cũng không có.

Thấy Phượng Ương ở lại với mình cả đêm mà ngay cả cửa Văn U Cốc cũng không được vào, Phù Ngọc Thu đột nhiên áy náy, vội vàng hứa hẹn với Phượng Ương.

"Chờ Tứ ca của ta về, ta sẽ nhờ hắn dẫn ta đến Phượng Hoàng Khư tìm ngươi chơi!"

Phượng Ương nhíu mày: "Họ có chịu cho ngươi ra ngoài không?"

Hắn còn tưởng với kiểu bảo vệ quá mức của Nhị ca Phù Ngọc Thu sẽ để y chết già ở Văn U Cốc nữa chứ.

"Có mà!" Phù Ngọc Thu nói chắc, "Hắn hứa với ta rồi."

Phượng Ương cười, tuy không mấy hy vọng nhưng vẫn nói: "Ừ, vậy ta chờ ngươi."

Phù Ngọc Thu còn muốn chơi thêm với Phượng Ương một ngày nhưng chỉ giây lát sau đã phát hiện ra sự khác thường nên lập tức đứng phắt dậy.

Phượng Ương thắc mắc: "Sao thế?"

Vẻ mặt Phù Ngọc Thu đầy sợ hãi, hoảng đến độ xoay quanh: "Ca ca ta về rồi, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?!"

Phượng Ương: "......"

Phản ứng như bị "bắt gian tại giường" của Phù Ngọc Thu khiến Phượng Ương cảm thấy hai người như đang hẹn hò lén lút vì trưởng bối không cho lấy nhau.

Phượng Ương nói: "Vậy ta đi trước nhé."

Phù Ngọc Thu vừa sợ Phù Ngọc Khuyết vừa không nỡ xa Phượng Ương nên cực kỳ mâu thuẫn: "Giờ đi luôn sao?"

"Ừ." Phượng Ương không muốn làm y khó xử.

Phù Ngọc Thu trông mong hỏi: "Vậy sau này ngươi sẽ đến nữa chứ?"

Phượng Ương cười nói: "Chỉ cần ngươi rót linh lực vào chiếc lông đuôi kia thì ta sẽ tới tìm ngươi ngay."

Phù Ngọc Thu mừng rỡ nói: "Ừ."

Phượng Ương không nán lại thêm mà giương cánh biến về nguyên hình Phượng Hoàng nhanh nhẹn bay đi.

Phù Ngọc Thu lưu luyến không rời ngẩng đầu nhìn theo hồi lâu, đến khi thần hồn phát giác Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc đã đến Văn U Cốc mới ôm chậu hoa lon ton chạy về.

***

Phượng Ương sải cánh bay lên, lúc sắp rời đi quỷ thần xui khiến thế nào lại quay đầu nhìn thoáng qua Văn U Cốc bị kết giới bao bọc.

Trải qua chuyện này có lẽ Phù Ngọc Khuyết sẽ ở lại Văn U Cốc rất lâu.

Phù Ngọc Thu có muốn gặp hắn cũng chẳng dám gọi hắn tới.

Con ngươi Phượng Ương hơi trầm xuống.

Không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau nữa.

Hắn vẫy cánh bay đi, nhưng chưa được bao xa thì đột nhiên một luồng linh lực rét lạnh cuồn cuộn ập đến rồi hóa thành một bức tường cao mấy chục trượng chặn đường hắn.

Phượng Ương nhíu mày hóa thành người giữa không trung, áo bào trắng bay phần phật, hắn đón gió mà đứng, lạnh lùng nhìn người trước mặt.

Chẳng biết Hàn Trúc Quân đã đến từ lúc nào, đứng đó với gương mặt vô cảm.

Phượng Ương lạnh lùng hỏi: "Hàn Trúc Quân có ý gì?"

"Mờ, ám."

Hàn Trúc Quân thốt ra từng chữ lạnh như băng —— Có vẻ như nói chuyện vẫn chưa lưu loát lắm.

Phù Ngọc Khuyết lướt gió bay đến, ánh mắt hung ác rơi vào Phượng Ương, lạnh lùng nạt: "Ngươi còn dám tới lừa gạt Ngọc Thu nữa à?!"

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương bị oan.

Hắn muốn phản bác nhưng nghĩ lại nếu nói mình không phá kết giới vào tìm Phù Ngọc Thu mà chỉ nói chuyện với y qua kết giới chắc cũng chẳng ai tin.

Đúng lúc này, thiếu niên ngồi khoanh chân trên lưng một con mèo to bên cạnh mỉm cười ngắm nghía Phượng Hoàng, trong mắt không hề có ác ý mà hình như còn rất hài lòng.

Hắn nói với Phù Ngọc Khuyết: "Chưa phân biệt tốt xấu mà đã hỏi tội rồi, đây là quy củ nhà ai thế hả?"

Phượng Ương không rõ hắn hài lòng chuyện gì, cũng không biết tại sao hắn nói đỡ cho mình, nhíu mày nói: "Ta không hề có ý định dẫn Ngọc Thu ra khỏi Văn U Cốc, xin tránh đường cho."

Hàn Trúc Quân lạnh lùng nói: "Ở, lại."

Vừa dứt lời, khí lạnh chung quanh bỗng hóa thành những cây cột trắng như tuyết rồi ngưng tụ thành lồng giam khổng lồ bao vây Phượng Ương.

Phù Ngọc Khuyết nhíu mày: "Để hắn đi đi."

Phượng Ương là con trai Phượng Chủ Phượng Hoàng Khư, thân phận tôn quý, bọn họ không muốn kết thù với Phượng Hoàng Khư, bắt Phượng Ương ở lại chưa biết chừng không động được sợi tóc nào của hắn mà còn vô duyên vô cớ chuốc thêm phiền phức nữa.

Linh lực của Hàn Trúc Quân dừng lại.

Lồng băng đã ụp xuống không thể thu hồi.

Nhưng linh lực Phượng Hoàng là lửa, huống chi Phượng Ương còn là thiếu tộc chủ Phượng Hoàng Khư nên chỉ cần điều khiển lửa Phượng Hoàng là có thể thoát ra lồng băng này.

Nghĩ vậy Hàn Trúc Quân cũng không cố thu hồi linh lực mà đợi lửa Phượng Hoàng làm băng tan chảy, để mặc hắn ở đó rồi bỏ đi.

Ai ngờ lồng băng gào thét ập đến mà hoàn toàn không bị bất kỳ linh lực nào ngăn cản.

Ầm một tiếng.

Lồng băng vây kín Phượng Ương nhưng con Phượng Hoàng này chẳng có vẻ gì muốn thoát ra cả, thậm chí ngay cả lửa cũng không phun mà để mặc chiếc lồng kia nhốt mình lại.

Hàn Trúc Quân: "......"

Phù Ngọc Khuyết: "......"

Phù Bạch Hạc: "......"

Tác giả có lời muốn nói:

Chíp Chíp mòn mỏi ngóng trông: Chẳng biết bao giờ mới được gặp lại nhỉ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.