Phù Ngọc Thu thoải mái cuộn mình trên lòng bàn tay Vân Thu, được ngâm mình trong suối một lần làm y thỏa mãn đến mức chỉ hận không thể chíp chíp chíp.
Chẳng biết Vân Thu mắc chứng gì mà vừa bưng y đến thiên điện vừa luôn mồm mắng y xối xả.
"Ngươi là đồ ngốc, Phượng Hành Vân có đúng là huynh trưởng ngươi không hả? Phi, với đầu óc này của ngươi nhất định không phải là huynh đệ với hắn rồi. Khai thật đi, ngươi là con riêng của tộc chủ Thương Loan như ba tộc đồn đại đúng không?"
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu vô duyên vô cớ bị mắng nên hung dữ trừng hắn.
Y vẫn nhớ lần trước Vân Thu đã cứu mạng chim của mình, nhưng hắn còn mắng nữa thì chút ân tình này sẽ theo mấy câu "ngu xuẩn ngốc nghếch" bay đi mất.
"Cũng phải, Thương Loan sinh ra một con chim trắng đã đủ kỳ quái rồi." Vân Thu càng nói càng thấy đúng, "Hèn gì tộc chủ Thương Loan đương nhiệm không ưa ngươi."
Phù Ngọc Thu nhíu mày.
Tộc chủ Thương Loan......
Phút chốc thần trí bị nước suối cuốn trôi thất điên bát đảo đột nhiên tỉnh táo lại.
Lời nói của tộc chủ Thương Loan quanh quẩn trong đầu.
"Tìm cơ hội bỏ Thủy Liên Thanh vào suối ngọc ở Cửu Trọng Thiên đi."
Phù Ngọc Thu: "......"
Thôi xong, chắc suối kia không phải là...... suối ngọc hắn nói đấy chứ?
Vân Thu vẫn đang lải nhải: "Lần sau gặp Phượng Hành Vân nhớ coi chừng mạng nhỏ của ngươi, đừng để hắn thẹn quá hoá giận làm thịt đấy."
Phù Ngọc Thu hoàn toàn không biết Thủy Liên Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/248132/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.