Phù Ngọc Thu phẫn nộ đến mức vỡ giọng. 
Văn U Cốc ba mặt là núi, con đường duy nhất là sông dài, linh lực tuy nhiều nhưng phong thuỷ lại không tốt lắm, thường xuyên có người rơi xuống đỉnh núi —— Nhưng hầu hết đều là xác chết, chỉ có cực ít người còn thoi thóp giãy chết. 
Là linh vật được trời đất sinh ra, tuy Phù Ngọc Thu hơi xấu tính nhưng lại đầy lòng trắc ẩn —— Ngay cả nhân loại y ghét nhất cũng sẽ bịt mũi đi cứu. 
Phát hiện ra con chim có bộ lông xinh đẹp này bị hành hạ thoi thóp, ấn tượng miễn cưỡng xem tiên tôn như "người tốt" của Phù Ngọc Thu lập tức rơi xuống đáy vực, cấp tốc biến thành kẻ hung tàn "ngược chim cuồng ma". 
Thấy con kia chim mở to mắt, Phù Ngọc Thu vội vã xòe cánh nhảy lò cò về phía nó, thu hút sự chú ý của nó. 
"Chíp! Chíp chíp!" 
Phượng Hoàng bị nhốt trong pháp trận hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cục bông trắng nhảy loi choi. 
Thấy con chim nhúc nhích, Phù Ngọc Thu mới thở phào một hơi. 
Xem ra vẫn còn cứu được. 
"Đáng ghét, mình lội xuống vũng bùn này làm gì chứ?" Phù Ngọc Thu vừa trách mình vừa đi quanh rìa pháp trận tìm cách phá giải, "Lần trước cứu phải tên bạch nhãn lang kia mình còn mất cả mạng nữa." 
Tuy nói thế nhưng y vẫn nghĩ trăm phương ngàn kế cố gắng cứu chim. 
Phù Ngọc Thu có ngốc cũng biết pháp trận kia không thể tự tiện xông vào, chỉ dám chạy vòng vòng bên ngoài. 
Phượng Hoàng lạnh lùng nhìn cục bông trắng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/248133/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.