Vân Bán Lĩnh.
Phượng Bắc Hà đứng trên đỉnh núi tuyết ngẩng mặt nhìn Cửu Trọng Thiên cách đỉnh đầu mấy trăm trượng bị mây mù che khuất, ánh mắt hờ hững lạnh nhạt.
Trên bàn cờ trống trải, một con cú tuyết líu ríu nói: "......Âm Đằng kia hệt như chó điên vậy, thà để linh quả trăm năm mới mọc một lần chết héo chứ không muốn giao ra, vì nó cứng đầu quá nên ta buộc phải dùng vũ lực cướp đoạt."
Một quân cờ đen xoay chuyển trên năm ngón tay Phượng Bắc Hà, hắn chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Cướp được chưa?"
"Chưa." Cú tuyết cho hắn xem lông đuôi gần như trụi lủi của mình rồi ỉu xìu nói, "Không biết thứ quỷ kia ăn gì để lớn mà linh lực hết sức âm tà, ta...... thứ lỗi cho ta vô dụng."
"Ăn gì để lớn?" Phượng Bắc Hà thản nhiên nói, "Ăn xác chết."
Cú tuyết khẽ giật mình.
Thiếu tôn...... rất quen thuộc với Âm Đằng kia sao?
Từ Cửu Trọng Thiên chợt vọng xuống tiếng rồng gầm, một con rồng đen cưỡi mây bay đến, trong nháy mắt một trận mưa to ào ào trút xuống núi tuyết, vì quá lạnh nên đông lại thành băng.
Mưa tuyết đổ rì rào.
Cú tuyết kêu oai oái nhảy xuống gầm bàn đá tránh mưa.
Rồng đen nhanh chóng đáp xuống đỉnh núi tuyết.
Vân Quy hóa thành người rồi ném một thân thể máu me đầm đìa tới bên chân Phượng Bắc Hà.
Phượng Bắc Hà rũ mắt nhìn, con ngươi lập tức co lại.
Tuyết Lộc Y thoi thóp bất tỉnh nhân sự, trong linh mạch lạnh giá tràn đầy linh lực lửa nóng.
Phượng Bắc Hà điềm tĩnh hỏi: "Phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/248131/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.