Thanh âm của Hạ Phong lớn đến mức xuyên qua màn mưa, trực tiếp tiết lộ cho đám kỵ binh đang rầm rộ đi tới.
Người đàn ông đi đầu đoàn người ngẩng đầu lên, từ dưới nón che phóng thẳng một ánh mắt sắc lẹm như hai mũi dao nhọn đâm qua màn mưa đêm đâm thẳng vào tim mọi người. Động lượng chỉ là quá áp đảo.
"Ngươi là kẻ nào!" Gương mặt của đám cướp thay đổi chóng mặt.
Nhưng không có hồi âm, toàn bộ kỵ binh vẫn chìm trong im lặng. Họ vượt qua cơn mưa, tiến gần đến nơi, tiếp cận vô cùng mạnh bạo.
"Các ngươi còn dám đi tiếp, ta sẽ giết hết lũ các ngươi!" Thủ lĩnh đám thổ phỉ nổi giận.
Toán binh sĩ không hề có ý dừng lại, ánh mắt của tên cầm đầu lãnh đạm cùng sắc bén, căn bản không thèm để ý đến tên thủ lĩnh sơn tặc.
"Chết tiệt! Các huynh đệ, mau cầm vũ khí lên, cho bọn chúng thấy sức mạnh của chúng ta!" Tên cầm đầu bắt đầu chửi rủa, hét to ra lệnh.
"Hạ Phong, chút nữa ngươi cùng thằng nhóc kia cưa trốn ở trong xe ngựa, phần còn lại bọn ta sẽ xử lý." Mã Vệ nói.
"Được." Hạ Phong trả lời.
Lúc này, một số thổ phí bắt đầu kéo những hàng cọc gỗ ra, muốn chặn vó ngựa của toán kỵ binh.
Thấy đám binh sĩ vẫn không chịu dừng lại, thị vệ nhíu mày :"Maya người đó làm sao vậy? Lẽ nào không nhìn thấy phía trước có bẫy hay sao?"
Đang lúc Mã Vệ lo lắng, kỵ binh đã tới gần, chỉ cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-vinh-hoa-phu-quy/2662743/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.