Người đàn ông trên lưng ngựa kia chỉ cần phẩy phẩy tay một cái, toàn bộ binh lính lập tức kéo lê xác chết đến khu rừng phụ cận, chôn ngay tại chỗ.
Trong ngày mưa u ám, lũ quét khắp nơi lại bốc lên mùi máu tanh nồng nặc. Những người đàn ông mặc đồ đen này trông giống như ma quỷ, di chuyển nhanh như tia chớp khiến cho Hạ Phong lẫn toàn bộ thị vệ đều lạnh sống lưng.
"Ngươi là ai? Vì sao lại đụng độ với đám sơn tặc đó?" Ngay khi Hạ Phong vừa nghĩ chắc chắn người đàn ông kia sẽ không nói thêm bất cứ câu gì, thì đột nhiên người trên lưng ngựa cất giọng hỏi.
"Thưa ngài, chúng ta là người của Lăng gia ở Đàm Dương. Ta đang nhận lệnh chủ nhân đến kinh thành, còn đây là những người đi theo bảo vệ. Chúng ta đang đi về phía bắc thì trời đổ mưa. Chúng ta định đến trấn Liên Đường để nghỉ ngơi qua cơn mưa này, chỉ là không ngờ còn chưa đến được đã gặp phải bọn cướp. Nếu như không phải ngài kịp thời đến cứu, có lẽ chúng ta toàn bộ đều đã mất mạng." Hạ Phong lập tức nói.
Đối với khí thế áp đảo của người trên lưng ngựa, Hạ Phong không dám che giấu thân phận.
"Lăng gia ở Đàm Dương?" Giọng của người đàn ông thoáng dịu đi, hắn hỏi :"Người nhà họ Lăng - Lăng Văn Chung? Có phải người đó từng giữ chức Tri châu hai mươi năm về trước?"
"Đúng vậy. Người đó là lão gia ta." Hạ Phong kinh ngạc, không ngờ người đàn ông này lại biết Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-vinh-hoa-phu-quy/2662741/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.