"Ngươi muốn hủy bỏ hôn ước?"
"Sao ngươi dám! Lăng gia vậy mà dám phá bỏ hôn ước? Được lắm, mau bắt hết cả nhà họ đến quan phủ cho ta!"
Một nam nhân đứng gần hắn, nhưng quay ngược lưng với ánh sáng, Lăng Sở không nhìn rõ mặt hắn nhưng đại khái có thể đoán được gương mặt kia vạn phần tức giận. Người đàn ông đó vươn tay túm lấy cổ áo, nhấc hắn lên :"Không được!" Đôi mắt hung tợn của người đàn ông dán nhìn chằm chằm hăn giống như xiềng xích trói buộc khiến hắn không tài nào thở được.
Không, không phải như vậy đâu, ta không phải muốn hủy hôn, ta chỉ...
"Hộc-" Lăng Sở đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt thẫn thờ nhìn tấm màn quen thuộc. Đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào hắn trong giấc mơ, trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí hắn. Trái tim hắn run lên không nguôi khiến hắn phát sợ.
Chuyện gì vậy, tại sao hắn lại có giấc mơ như vậy?
Lăng Sở nâng tay lau mồ hôi trên trán, sau đó liền cảm thấy lồng ngực nặng trịch, vô cùng khó thở.
Hắn đưa mắt nhìn sang một bên, cạnh là một cái đầu với mái tóc xoăn mềm mại quen thuộc. Thằng bé vẫn còn đang nằm ngáy khò khò.
Lăng Sở :"..."
Hắn rõ ràng nhớ lúc hắn lên giường đi ngủ là chỉ có một mình. Lặng Mặc đến từ khi nào? Vì sao hắn lại không biết?
Hôm nay được nghỉ học mà nó không ra ngoài la cà quán xá mới thật lạ nhỉ?
Cho nên trong giấc mơ kia hắn suýt chết vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-vinh-hoa-phu-quy/2662738/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.