"Các ngươi mau giao nộp tất cả những thứ các ngươi có cho chúng ta, bằng không..." Tên cầm đầu đám cướp cười hung tợn, chĩa mũi đao sắc bén về phía Mã Vệ.
"Cả xe lẫn ngựa nữa!" Lũ cướp tham lam đến mức không bỏ qua bất cứ một thứ gì.
Mặc dù Mã Vệ cũng những người khác khuôn mặt đều rất dữ tợn, trong mắt không có lấy một tia sợ hãi. Chúng hoành hành ở Đàm Dương lâu như vậy, những ánh mắt kiểu này không phải là lần đầu tiên nhìn thấy. Chỉ có điều bọn họ không ngờ đám cướp còn hành động ở ngay trên đoạn đường đi đến kinh thành, hơn nữa lại còn rất đông.
Chỗ bọn họ đang ở cách trấn Liên Đường không xa, cho nên nếu bỏ cả cả lẫn ngựa lại cho bọn chúng cũng không mất quá lâu để đến trấn Liên Đường. Trước mắt chính là làm sao để vượt qua bọn cướp này?
"Hạ ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Tên hạ nhân trẻ tuổi run cầm cập, bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Thậm chí đến thở cũng không ra hơi.
Hạ Phong mặt tối sầm lại. Hắn lấy chiếc phong thư từ trong túi ra nhét vào sau vạt áo trước ngực. "Chúng ta có lẽ phải chạy lấy mạng. Ngươi khoác túi lên, giữ cho kỹ vào, đừng làm mất đấy!"
"Các ngươi còn chần chờ cái gì? Còn không mau cút ra đây? Muốn thử xem lưỡi đao của ta sắc bao nhiêu sao?" Bọn cướp bên ngoài sốt ruột la hét.
Mã Vệ ghé sát vào cửa sổ xe thì thầm nói :"Bọn cướp rất đông, trong tay bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-vinh-hoa-phu-quy/2662745/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.