Ngụy Trường Lâm khẽ nói như mê sảng:
“Con đường ta tu luyện… thực sự là vô tình sao?”
Ta không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai hắn, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Ngoài viện, Lý Thiếu Khanh đứng một mình, tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời.
“Ngụy Trường Lâm đã tỉnh.”
“Việc ông hạ phù ấn trong người hắn, hắn cũng đã biết.”
Ông ta quay lại nhìn ta, không hề ngạc nhiên:
“Cô nương... Miên Miên, ta… cũng là bất đắt dĩ.”
Ta không rõ ông ta đang giải thích cho chuyện Ngụy Trường Lâm, hay chuyện vứt bỏ mẹ ta và ta năm xưa.
Nhưng ta cũng không còn quan tâm nữa.
Ta cười nhạt, giọng xa cách:
“Vô Vọng Chân Nhân, cái gọi là đạo của ông… thực sự cần đoạn tuyệt tình cảm sao?”
“Ông đã thành công chưa? Đã đạt được đạo mà ông mơ ước chưa?”
Lý Thiếu Khanh khẽ hé môi định nói, rồi im lặng.
42
Sau đó, ta càng thêm ẩn dật, phần lớn thời gian chỉ luân chuyển giữa Tây sương phòng Thương Ngô Viện và động phủ của Hoa Trác Nguyệt.
Nhờ có Trấn Hồn Ngọc ôn dưỡng thần thức, kết hợp với Linh Tê Chân Kinh, thức hải của ta mở rộng nhanh chóng, khả năng điều khiển linh uẩn ngày càng tinh diệu.
Hai tháng sau, vào một đêm khuya, linh lực trong đan điền ta bắt đầu bành trướng dữ dội, Kim Đan sơ hình xuất hiện, dẫn động thiên địa linh khí rung chuyển.
Ngay trong đêm đó, mây đen giăng kín bầu trời Vô Hận Tông, sấm chớp đan xen, thiên uy đổ xuống.
Đệ tử trong môn sợ bị lôi kiếp ảnh hưởng đều đóng cửa bế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857240/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.