Câu “Đừng oán hận” bà nói trong hơi thở cuối cùng… giờ đây, ta mới hiểu ẩn sau đó là biết bao nhẫn nhịn bị nghiền nát, bao uất ức rỉ máu, bao yêu thương chưa kịp thốt nên lời.
Hối hận, đau đớn… như thủy triều nhấn chìm ta.
Ta ôm lấy mình, khóc đến không thể tự kìm chế.
Một đôi tay nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.
“Qua rồi, Miên Miên.” bàn tay hắn dịu dàng vỗ về lưng ta.
“Nàng không phải bà ấy. Nàng tỉnh táo hơn, mạnh mẽ hơn. Đạo của nàng, là do chính nàng bước ra.”
Rất lâu sau, ta mới bình ổn tâm trạng, trở về Thương Ngô Viện, ngoài cửa đã tụ đầy đệ tử.
Ta thấy trong lòng chợt căng thẳng, vội bước vào phòng Ngụy Trường Lâm thì thấy Dược Đường trưởng lão cũng đang ở đó.
41
Ngụy Trường Lâm nằm bất động trên giường, mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, thậm chí còn t.h.ả.m hại hơn lần hôn mê trong bí cảnh trước đó.
Vô Vọng Chân Nhân đang tự mình truyền linh lực cho hắn, nhưng khí tức quanh thân Ngụy Trường Lâm vẫn hỗn loạn cực độ, thậm chí từng luồng hắc khí mờ mờ dâng lên từ ấn đường.
Tần Tịch Liên đứng một bên, nét mặt lo lắng tột độ. Vừa thấy ta trở về liền chỉ trích gay gắt:
“Miên Miên sư tỷ, đêm qua tỷ đi đâu? Ngụy sư huynh ra nông nỗi này, tỷ lại chẳng buồn quan tâm?”
Ta thản nhiên liếc nàng ta:
“Nếu muội đã lo như vậy, sao không đưa linh thảo muội lấy được trong bí cảnh cho sư huynh dùng?”
Một câu khiến Tần Tịch Liên á khẩu không nói nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857239/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.