“Nhưng huynh ấy từng vỡ nát Đạo Cơ, chẳng ai dám chắc huynh ấy không động lòng phàm...”
Tiếng xì xào càng lúc càng lớn.
Vô Vọng Chân Nhân đập tay lên bàn, hét lớn:
“Trường Lâm! Con thật sự... đã động tình với yêu nữ kia?”
Ngụy Trường Lâm ngập ngừng chốc lát, rồi nói dứt khoát:
“Không. Đệ tử chuyên tâm tu đạo, giữ lòng vô tình. Sao có thể động tình với... nữ tử?”
Ta phá lên cười:
“Vô Tình Đạo? Thật sự không động tình? Không có thất tình lục dục?”
Ta nhìn thẳng vào Lý Thiếu Khanh:
“Chưởng môn, nếu trong lòng đã có cái gọi là đại đạo, thật sự không dung nổi một tia tư tình?”
Mọi người nhìn nhau. Trong lòng họ đều hiểu, trong tông môn có kẻ kết đạo lữ, có người mang tâm tưởng, chẳng ai thật sự ‘vô tình’ cả.
Lý Thiếu Khanh nghiêm mặt:
“Đại đạo tối thượng. Tâm mang đại ái, tất nhiên vô tình.”
“Đại ái? Hừm. Hay là để ta kể cho mọi người biết Trấn Hồn Ngọc này từ đâu mà có nhé?”
Ta bắt đầu kể chuyện Yểm Ma, chuyện suýt c.h.ế.t chìm trong ảo cảnh tình yêu, rồi kết thúc bằng cách đọc lại bài thơ khắc trong động phủ:
Bảy ngày động giữa trời cao,
Tơ tình từ chốn lòng trao nỗi niềm.
Cùng nhau kết tóc tu tiên,
Thề nguyền non biển chẳng quên đạo này.
Dẫu đường tu phút đổi thay,
Tấm lòng son sắt chẳng lay bao giờ.
Nguyện làm đôi cánh chim mơ,
Cưỡi mây, cưỡi gió cùng về trời xanh.
Càng đọc, mặt Lý Thiếu Khanh càng tái mét.
Khi đến câu cuối, linh lực toàn thân ông ta bộc phát, cả đại điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857235/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.