“G.i.ế.c ta đi, rồi lô đỉnh tuyệt diệu nhất thế gian này cũng mất!”
“À, ta còn nghe nói có kẻ… g.i.ế.c thê tử để chứng đạo. Hay ông thử g.i.ế.c con gái xem? Biết đâu lại đột phá đến cảnh giới Hóa Thần luôn đấy? Ha ha ha!”
Lực đạo nơi cổ họng dần siết chặt, rồi đột ngột buông ra.
Thân thể ta mềm nhũn, ngã xuống đất.
Lý Thiếu Khanh đứng cao nhìn ta như kẻ xa lạ, ánh mắt lạnh lùng vô cảm.
“Ta chẳng hiểu ngươi đang nói gì. Ta với Ngu Nhân… chỉ là một đoạn chuyện cũ vặt vãnh. Còn ngươi đừng nhận bừa cha mẹ. Hãy tự biết thân phận, đừng vọng tưởng với Trường Lâm. Đợi ngày nó kết đan, là lúc ngươi hoàn thành nhiệm vụ. Đến lúc đó, biết điều mà rút lui, đừng làm phiền nó nữa.”
Nói xong, ông ta phất tay bỏ đi.
Ta nhìn bóng lưng hắn, phá lên cười điên dại:
“Lý Thiếu Khanh, đây là đại đạo của ông đấy à? Vô Tình Đạo của ông… chính là giẫm lên t.h.i t.h.ể của những nữ nhân như ta và mẫu thân, để dựng lên hư danh của Vô Hận Tông sao? Nực cười đến đáng thương!”
“Được thôi ta sẽ cho các người thấy, Vô Tình Đạo của ông… chẳng bằng ai cả!”
37
Ngụy Trường Lâm xông vào đại điện, thấy ta nằm trên đất, vết siết đỏ rực còn hằn trên cổ.
Hắn lập tức đỡ ta dậy, khẽ hỏi: “Ngu cô nương, nàng… không sao chứ?”
Ta khẽ cười, không còn gọi hắn là “phu quân” danh xưng ấy đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa:
“Ngụy công tử, sư phụ ngươi nói, chờ ngươi kết đan xong, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857236/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.