Bạo Viêm Phù nổ tung, ánh lửa rực trời ta vẫn đứng yên không một vết thương.
“Trời ơi, đó là pháp khí gì vậy?”
“Là lễ vật ngày cưới do Hoa sư thúc tổ tặng!”
“Cái gì!? Pháp bảo cấp đó…”
Lâm An mặt mày xám xịt.
Trưởng lão thét lớn:
“Lâm An! Trái luật thử luyện, cố ý hại người, hủy tư cách thi đấu, lập tức về đóng cửa hối lỗi!”
Ta nhẹ nhàng sờ lên trâm tóc, truyền thần thức:
“Chân Quân, đa tạ ngài.”
Trong thức hải vang lên tiếng gõ nhẹ quen thuộc của chiếc quạt:
“Tiểu Miên Miên, bản quân cứu ngươi lần thứ hai rồi đó.”
Ta ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua đám đông, rơi thẳng lên khuôn mặt tái nhợt của Tần Tịch Liên.
Thấy chưa? Dù ngươi muốn mượn đao g.i.ế.c người thì một món quà do sư thúc tổ của ngươi tùy tiện tặng cũng không cho phép.
Tần Tịch Liên bị ta nhìn đến mức phải lùi hai bước.
Trận thắng kết thúc, đạo đồng đến mời ta đến Thái Hư Điện.
Biến cố... đã đến.
24
“Đệ tử Ngu Miên Miên, bái kiến Tông chủ.”
Ta cúi người hành lễ, cung kính đúng mực, không hèn kém, cũng không kiêu ngạo.
“Miễn lễ.”
Vô Vọng Chân Nhân nhìn xuống ta, giọng chậm rãi: “Hôm nay ngươi thể hiện không tệ.”
Ông ta ngừng lại một thoáng, rồi nói:
“Công pháp ngươi tu luyện dường như không phải đường lối thông thường của Hợp Hoan Tông. Ngược lại có vài phần khí chất chính đạo thời thượng cổ.”
Tim ta hơi chấn động.
Ông ta nhìn ra được sao?
Dù sao Lý Thiếu Khanh là Nguyên Anh kỳ, kiến thức uyên bác, từng biết về Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857224/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.