Hắn đứng yên thật lâu, cuối cùng… phất tay rời đi.
25
Ta ngồi thiền hồi lâu nhưng lòng vẫn rối bời, dứt khoát rảo bước đến hậu sơn.
Vừa bước vào rừng đã nghe giọng lười nhác của Hoa Trác Nguyệt vọng đến:
“Tiến thêm mười trượng nữa, bên hồ.”
Xuyên qua rừng trúc, quả nhiên thấy hắn vận thanh y đơn giản, ngồi thảnh thơi câu cá bên bờ hồ.
Ta trút hết mọi chuyện xảy ra hôm nay, cuối cùng vẫn không kìm được bực tức:
“Chân quân nói xem, Ngụy Trường Lâm không có trái tim đúng không?”
“Ta đã tận tâm tận lực chữa thương cho hắn, giúp hắn tu bổ đạo cơ. Hắn không nhớ ơn thì thôi, lại còn trách ta gây chuyện. Nếu không nhờ ngài cứu, hôm nay ta đã bỏ mạng ở đó rồi.”
Cần câu khẽ động, nhưng Hoa Trác Nguyệt không vội thu dây, chỉ nghiêng đầu nhàn nhạt hỏi:
“Ngươi thích hắn sao?”
“Dĩ nhiên là không! Ta hận hắn còn chưa đủ. Hắn tu Vô Tình Đạo, nếu ta thích hắn chẳng khác nào lao vào biển lửa.”
Lời vừa thốt ra, ta chợt khựng lại, bài học m.á.u thịt của kiếp trước, sao lại phải trải qua một đời mới hiểu? “Nếu không thích,” ánh mắt Hoa Trác Nguyệt lại rơi về mặt hồ: “vậy sao lại hiểu rõ sinh hoạt hằng ngày của hắn đến thế?”
“Đương nhiên là...” Ta nghẹn lời.
Những điều ta nói với Ngụy Trường Lâm, hắn đều đã nghe thấy. Nhưng những chi tiết đó là ký ức khắc cốt ghi tâm từ kiếp trước.
Chuyện trùng sinh vốn hoang đường, ta đành mập mờ đáp:
“Đương nhiên là để hiểu rõ thân thể hắn hơn, giúp hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857225/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.