“Đáng tiếc... bà ấy chọn sai người.”
“Và ngươi, cũng đi theo vết xe đổ của bà ấy.”
“Cả Vô Hận Tông các ngươi, tu gì mà ‘vô tình đạo’, toàn là giả dối. Ai cũng vì lợi ích, còn ác độc hơn cả tà phái.”
Ta nghe mà tức đến nghẹn lời.
“Nhưng... chẳng phải Chân Quân cũng là người Vô Hận Tông sao? Nếu không phải các ngài ép, làm sao... làm sao ta bị đưa tới đây làm Lô Đỉnh?”
Nói đến đây, ta hơi chột dạ. Ai bảo năm đó ta cũng có phần tự nguyện.
Vì vậy, ta hạ thấp giọng, đỏ mặt hỏi:
“Vậy… Chân Quân đồng ý song tu với ta sao?”
Hắn tựa vào ghế, lạnh nhạt:
“Ngươi nói xem, bản quân được lợi gì từ việc này?”
Ta lập tức nghiêm túc, liệt kê từng lợi ích mà Linh Tê Chân Kinh mang lại khi song tu, thấy hắn vẫn không động lòng, đành đổi giọng mềm mại hơn, nhẹ nhàng gọi:
“Chân Quân, giúp ta một chút mà…”
Hắn nhíu mày, phẩy tay:
“Được rồi! Nhưng đây là bí mật giữa ta và ngươi, nhất định không được nói với ai, nhất là lão hồ ly Lý Thiếu Khanh.”
“Đa tạ Chân Quân! Vậy... ta gọi ngài là sư phụ? Hay sư thúc tổ?”
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
“Cấm gọi sư thúc tổ. Gọi ta là ‘Hoa công tử’ là được.”
“Nghe như mấy tên con nhà quyền quý ăn chơi dưới phàm giới. Thôi ta cứ gọi Chân Quân đi.”
“Tùy.”
Sau đó, chúng ta đối mặt ngồi thiền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857222/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.