Câu này tuy chẳng thiên vị ai rõ ràng, nhưng đã nghiêng về phía ta.
“Phu quân nói phải.” ta ngoan ngoãn đáp, “Chỉ cần không ảnh hưởng đến quá trình trị thương cho chàng, chút ấm ức ấy… ta chịu được.”
Ta càng “biết điều”, lại càng khiến Tần Tịch Liên thành kẻ vô lý làm mình làm mẩy.
21
Sau nhiều ngày dò xét, cuối cùng ta cũng tìm được một nơi ẩn tu tuyệt hảo ở sâu trong sau núi.
Nơi ấy địa thế tụ khí tàng phong, linh mạch đan xen, cực kỳ thích hợp tu luyện. Hơn hết, vắng vẻ, không ai lui tới, hoàn toàn hợp ý ta.
Từ hôm đó, ngoài mồng Một và mười lăm mỗi tháng đến chỗ Ngụy Trường Lâm truyền linh uẩn, toàn bộ thời gian còn lại, ta đều âm thầm ẩn mình tại đây khổ tu.
Ba tháng chớp mắt trôi qua, nhờ vào sự huyền diệu của Linh Tê Chân Kinh và linh khí dồi dào của mảnh đất này, ta một hơi đột phá đến Trúc Cơ tầng năm.
Nhưng niềm vui chưa kịp duy trì bao lâu thì khó khăn lại kéo đến.
Càng về sau, Linh Tê Chân Kinh càng yêu cầu tu luyện theo kiểu “âm dương tương hợp”, cần hai tu sĩ tâm ý tương thông, đồng hành vận chuyển đại chu thiên, mới có thể tiến cảnh ổn định.
Thân thể Ngụy Trường Lâm… chớ nói song tu, ngay cả truyền linh uẩn đơn thuần cũng khiến ta phải dè chừng, sợ tổn thương căn cơ chàng.
Linh lực trong cơ thể ta bắt đầu hỗn loạn, khí hải chấn động, cảm giác như sắp tẩu hỏa nhập ma.
Giữa lúc ý thức mơ hồ, trâm Bạch Ngọc trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857221/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.